Đường thập giá em đi hay cuộc đời dâng hiến,
Dẫu chông gai, sỏi đá… vẫn toả ngát hương thơm.
Dẫu buồn đau, bệnh hoạn, vất vả, cô đơn…
Vẫn xác tin: “Chúng ta có bao giờ chết đâu”,
Tháng: Tháng Tám 2021
CHÚNG TA CÓ BAO GIỜ CHẾT ĐÂU !
Suy nghĩ về sự sống và cái chết, em thấy nó chỉ là tên gọi của hai hình thái sống khác nhau mà thôi. Thực tế thì, chúng ta có bao giờ chết đâu.
CON ĐƯỜNG CỦA TÌNH YÊU, TỰ DO VÀ GIẢI THOÁT
Như vậy, qua trung gian của một “Môsê mới”, một Đấng đến để “Kiện toàn lề luật”, “Thập điều Sinai” hay “luật mới của Tin Mừng” đã trở thành con đường của Tình yêu, Tự do và Giải thoát; con đường để những người phung cùi không còn bị ném ra ngoài hoang mạc, những chàng thu thuế không bị chết dí giữa những bờ tường đố kỵ, những cô gái điếm không còn nằm lì trong bóng tối tội lỗi… nhưng tất cả đều có đủ cơ hội để ngẩng đầu lên…, để được “ôm vào lòng”, được “vác lên vai”; và để hân hoan đi vào “dự tiệc của Cha mình” trong “Nước Trời” vĩnh cửu.
CÁNH RỪNG ĐANG MỌC GIỮA “MÙA CÂY ĐỔ”
Và kể từ khi,
Bí tích Rửa Tội đã tẩy sạch cuộc đời đen đúa,
Từ cõi lòng Augustinô,
Đã “dâng trào một dòng nước Thánh Linh” (Ga 7,38),
Trái tim từ đây hừng hực “ngọn lửa tình”,
Ngọn lửa “mến Chúa và Yêu người” đốt thiêu từng nhịp sống.
TÌNH YÊU VÀ NƯỚC MẮT
Thế giới hôm nay,
Rạn nứt cương thường, ngã nghiêng gia đạo.
Cần làm sao,
Những người vợ, người mẹ mang “dáng đứng Monica”.
“CHỊ CHẾT” ĐẸP MÀ TA !
Nên, giữa mùa Covid hôm nay
mạnh mẽ lên, bình tâm, nào anh em bạn hữu,
Có xót xa những vẫn tràn hy vọng tin yêu.
Có đắng cay nhưng giữ trọn “vẻ diễm kiều”,
Của những người con thuộc “gia đình ánh sáng” !
CÂU TRẢ LỜI ĐI CÙNG NĂM THÁNG
Hơn lúc nào hết, trước một thế giới hoang mang, lo sợ vì đại dịch Covid, vì bao lạc thuyết lung lạc niềm tin, vì bao thứ “bánh vẽ vật chất” cám dỗ mời chào…, người tín hữu hôm nay cần củng cố niềm tin vào chính Đức Kitô đang hiện diện qua Thánh Thể và Lời Chúa trong Giáo Hội; đặc biệt, qua chính Bàn Tiệc mà chúng ta đang cử hành. Quả thật, Đức Kitô không ở đâu xa; Ngài đang ở đây giữa lòng Hội Thánh, như một “Phu Quân” đang yêu thương và chăm sóc “Hiền Thê”
BAO GIỜ MỚI HẾT “MÙA THƯƠNG”
Thắp nén hương chung lời kinh tha thiết,
Trong niềm tin “nhiệm mầu các thánh thông công”.
Dẫu xa xôi, cách biệt nhưng một ý một lòng,
Nguyện Chúa thương
Đưa các ngài về quê hương hằng sống !
VÌ EM ĐÃ MANG LỜI KHẤN NHỎ
Bây giờ đã qua mùa sim nở,
Cơn gió heo mây lại trở mùa.
Vì em đã mang lời khấn nhỏ (1),
Đón em vàng ngập bướm đường xưa !
NHỮNG “SAMURAI” SẴN SÀNG “ĐẬP BỂ BÌNH DẦU”
Cùng với các chị, chúng ta chung lời cầu nguyện, xin cho “47 chị” trong dịp “Khấn lần đầu, Khấn trọn hay “kỷ niệm tuyên khấn” trở thành những “Samurai của tình yêu dâng hiến”, những “Samurai” không phải để sẵn sàng “Harakiri” mà là chấp nhận “Đập bể bình dầu thơm” vì được “Đức Ki-tô đổi mới, và nhờ Thánh Thần trợ giúp, … sẽ kiến tạo những cộng đoàn huynh đệ, để cùng với Đức Ki-tô, rửa chân cho người nghèo, và đóng góp phần độc đáo … vào sự biến hình của thế giới”
MẸ XƯA… CON NAY
Mẹ xưa đón nhận trăm bề,
Thương đau khổ luỵ chẳng hề than van.
Con nay dầu mấy gian nan,
Nẻo đường thập giá hiên ngang ngại gì !
KỂ TỪ LÚC “MẸ ĐI” !
Nên xin Mẹ hãy trở về, từ trên cao rạng rỡ,
Bước chân Mẹ một lần nữa viếng thăm !
Thế giới mãi cần, ánh sáng Mẹ soi những nẻo tối tăm,
Kẻ đau thương luôn cần, bàn tay Mẹ dịu dàng chăm sóc.
CÚI XUỐNG VÀ CHẠM ĐẾN
Hơn ai hết người tu sĩ phải là người sống và thể hiện trọn vẹn ơn gọi hiện diện này. Quả thật, có biết bao linh mục và tu sĩ đã sống ơn gọi này một cách một cách tròn đầy trong sự chia sẻ, lắng nghe, cảm thông và nâng đỡ bằng chính tình yêu và tâm tình của Đức Kitô, như thánh nữ Têrêxa Avila đã nói: “Hôm nay Đức Kitô nhìn người khác bằng mắt chúng ta, yêu người khác bằng trái tim chúng ta, đến với người khác bằng đôi chân chúng ta và phục vụ người khác bằng đôi tay của chúng ta”. Sự hiện diện của các tu sĩ tại những nơi dịch bệnh bùng phát chính là dấu chỉ để mọi người nhận biết Thiên Chúa là Tình Yêu và Chúa Giêsu đã “yêu đến cùng” thế nào.
NGƯỜI LỮ HÀNH KHÔNG CÔ ĐƠN
Nếu Georghill đã nói rằng: “Không có người lữ hành nào là cô đơn trên con đường đi về vĩnh cửu, bởi vì Chúa cùng đi với họ”, thì chúng ta có thể nói thêm rằng: “Với Của Ăn Đàng là Thánh Thể mọi cuộc lữ hành đều tới bến bình an”. Chính vì thế, nếu có ai đó xa rời Thánh Thể, coi thường Thánh Thể và đã để vuột mất những cơ hội được đồng hành với Chúa Giêsu Thánh Thể, thì mãi mãi là những khách lữ hành cô độc; chẳng chóng thì chày, chẳng sớm thì muộn cũng gục ngã thảm thương trên con đường dài của kiếp nhân sinh.