Như vậy, điều quan trọng còn lại không chỉ ngay giờ nầy, hay trong độ đường còn lại của Mùa Chay, mà phải là trong suốt cuộc sống, đó là ta hãy mạnh dạn trả lời câu hỏi của Đức Kitô: “Con có tin như thế không ?”. Nhưng, không phải bằng cách lặp lại thuộc lòng câu trả lời của cô Matta: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian”
Tác giả: Trương Đình Hiền
SA MẠC, HANG TOẠI ĐẠO VÀ “MÙA CHAY CORONA”
Và để thêm một lần xác tín vào con đường Mùa Chay réo gọi:
Mùa hy sinh, mùa cầu nguyện, mùa chiến thắng vượt qua.
Nên cho dẫu: sa mạc, hang toạ đạo, hay bóng tối Corona…
Ánh sáng, niềm hy vọng Phục Sinh,
đang loé sáng, bừng lên nơi cuối chân trời lịch sử.
NGỠ NGÀNG
Ngỡ ngàng hai tiếng “XIN VÂNG”,
“Tôi đây tỳ nữ mang thân dại khờ.
Kính xin Thiên Chúa tôi thờ,
Thành toàn thánh ý đôi bờ Ước Giao”.
ĐỜI VẪN CÒN “PHÉP LẠ TÌNH YÊU”
Đã mang phận người,
Ai không một lần lo sợ trước bệnh hoạn khổ đau,
Ai không trăn trở xuyến xao
Khi đối diện với hiểm nguy hay sinh ly tử biệt.
Nhưng, “Tình Yêu”, vị “dũng thần” mạnh hơn sự chết.
Và là “phép lạ”,
Dọc dài tháng năm luôn mãi mãi nhiệm mầu.
AI CŨNG CẦN MỘT VÒNG TAY ÔM
Ông Beck nghĩ: “Mạng sống con người thuộc về Chúa. Con người không làm khác đi được, chỉ có thể làm nhẹ bớt phần nào gánh nặng cho nhau bằng sự tha thứ qua những vòng tay ôm”.
CHÀNG HOẠ SĨ MÙ VÀ BỨC TRANH MANG GAM MÀU ÁNH SÁNG
Bức tranh đời sáng đẹp nước non xanh cẩm tú,
Được vẽ bằng
đôi mắt tâm hồn là cuộc hội ngộ của niềm tin.
Chàng hoạ sĩ mù ngày ấy, tên cùng đinh mạt hạng ăn xin,
Đơn giản thôi, đã gặp, đã quỳ xuống,
Đã thân thưa: “LẠY THẦY CON TIN”, mấy lời ấp úng.
Và bỗng dưng bức tranh thế giới vốn màu đen,
Sản phẩm của vô tình, vô tín, của đố kỵ ghét ghen,
đã có được bức tranh,
Bức tranh đời tuyệt mỹ với gam màu ánh sáng.
CON ĐƯỜNG CỦA ANH CHÀNG MÙ
Nói cách khác, con đường của mỗi người Kitô hữu hôm nay và mãi mãi, để thực hiện và giữ lửa cho đời, để trở thành và bảo tồn ánh sáng Chúa Kitô, chính là con đường của anh chàng mù hơn 2000 năm trước được biểu hiện qua 4 từ căn bản: “LẠY THẦY CON TIN”.
PHÉP LẠ CỦA NGƯỜI NGHÈO CÔNG CHÍNH GIUSE
Và quả thật, trong lịch sử Giáo Hội, không thiếu những chứng từ can thiệp đặc biệt của Thánh Cả Giuse dành cho những ai chạy đến kêu cầu người như chứng từ của thánh nữ tiến sĩ Têrêsa Avila (thế kỷ 16, nhà cải cách Dòng Carmel), hay thánh André Bessette (thế kỷ 20, người thiết lập trung tâm hành hương kính Thánh Giuse Oratory’ st. Joseph trên đồi Mount Royal ở Canada)…Phải chăng đó là “phép lạ của người nghèo công chính Giuse” !
ĐỪNG BẮT CHÚA ĐỢI CHỜ QUÁ LÂU
Việc “mở lòng và khao khát gặp gỡ Chúa của người thiếu phụ Samari” làm ta liên tưởng tới bức tranh mang tên “ÁNH SÁNG THẾ GIAN” tại nhà thờ Chính Tòa Luân Đôn. Bức hoạ có hình Chúa Giêsu đứng ngoài một cánh cửa với cây lá trường xuân che phủ kín mặt tường quanh cửa, trên cánh cửa không có ổ khóa, cũng không có quả nắm ở ngoài. Nhìn bức hoạ, chúng ta có thể hiểu ngay là Chúa đứng ngoài cửa, Ngài gõ cửa và đứng chờ cho tới khi có ai ra mở cửa cho Chúa vào, ngoài ra không còn cách nào khác có thể đẩy cửa bước vào. Quan trọng là bên dưới bức tranh có một câu của người họa sĩ đã ghi lại: “Lạy Chúa, xin thứ lỗi cho con, vì con đã bắt Chúa phải đứng chờ quá lâu”
CHÚNG TA KHÔNG THỂ ĐỨNG BÊN LỀ
Vâng, “chúng ta không thể đứng bên lề” với 3 cái lều trên núi của thánh Phêrô, mà phải tất bật “xuống núi” để thực hiện lời mời gọi cao cả của Chúa Cha: “Các ngươi hãy vâng nghe Lời Người”
VĂN TẾ KÍNH Á THÁNH ANRÊ PHÚ YÊN
Những nhát gươm đâm nơi gò Thành Chiêm năm ấy,
Một ngọn lưỡi đòng trên đồi Núi Sọ ngày xưa.
Sống đời chứng nhân, chết làm hy lễ,
Bài ca huyết lệ vang mãi vô cùng.
Thế mới biết, đường Thập Giá phải liều thân mới đặng,
Giờ mới hay, phúc thiên đình, dám hy sinh tất thành.
KHÔNG PHẢI THỨ “BÁNH MÌ RẺ TIỀN”
Hôm nay, giờ nầy, chúng ta cũng được mời gọi đến đón nhận Lời và Mình Máu Thánh Chúa trong Bàn Tiệc Thánh Thể nầy, như Lời Nguyện kết thúc của Thánh lễ Chúa Nhật hôm nay: “Lạy Chúa, Chúa đã thương lấy bánh bởi trời nuôi dưỡng chúng con, làm cho đức tin thêm mạnh mẽ, đức cậy được vững vàng, đức mến hằng tha thiết. Xin dạy chúng con biết khao khát tìm kiếm Đức Kitô là bánh trường sinh đích thực, và biết lấy Lời Chúa làm lương thực hằng ngày.”
MÙA NGẮM NHÌN THẬT RÕ ĐỨC KITÔ ĐANG SỐNG
“Trong Mùa Chay năm 2020 này, tôi muốn chia sẻ với mọi Kitô hữu những điều tôi đã viết cho các bạn trẻ trong Tông huấn Christus vivit – Đức Kitô sống: “Hãy chăm chú nhìn vào đôi tay dang rộng của Đức Kitô chịu đóng đinh, hãy cho phép mình được cứu, hết lần này đến lần khác, mãi mãi.
KHI TÌNH YÊU TRỞ THÀNH ÁNH SÁNG
Và có lẽ chúng ta đều đồng ý với “quy luật vật lý” cơ bản nầy của Nicola Tesla: “Nếu hận thù ghen ghét biến thành điện, thì cả thế giới sẽ được thắp sáng” (If your hate could be turned into electricity, it would light up the whole world). Hận thù chắc chắn sẽ không bao giờ trở thành “điện”; nhưng chắc một điều: tình yêu sẽ trở thành ánh sáng. Hãy yêu thương để trở thành ước mơ và cũng là mệnh lệnh của chính Đức Kitô: “Các con là ánh sáng thế gian” (Mt 5,14).
QUẢ BÁO HAY CUỘC NỔI LOẠN CỦA THIÊN NHIÊN
“thay vì thực thi vai trò của mình như là người cộng tác với Thiên Chúa trong công trình sáng tạo, con người lại tự đặt mình vào vị trí của Thiên Chúa và kết cục là kích động một cuộc nổi loạn của thiên nhiên” (LAUDATO SI’ 117)
EM VÀ CHIẾC TÀU KHÔNG BẾN ĐỖ
Những chiếc tàu đời em, không bến chơi vơi,
Nên chớ vội “ra khơi” và hãy khoan bước xuống.
Đợi anh một ngày mang “chiếc bùa vô lượng”,
Xây đất bằng, bạt núi lấp sông,..
KHOẢN LUẬT KHÔNG BAO GIỜ XƯA CŨ
Trong những ngày này, cả thế giới đang hoang mang lo lắng; riêng thành phố Vũ Hán của Trung quốc đang chìm trong bóng tối của sự chết: sự chết do con virus Covid-19 nhưng cũng là sự chết do biết bao hành xử ích kỷ, đố kỵ, bất khoan dung và vô cảm của con người đối với nhau. Tuy nhiên, trong giữa cảnh đen tối đầy thất vọng đó, vẫn loé sáng lên những “thiên thần áo vàng” là các tín hữu Kitô, sẵn sàng lang thang không biết mệt mỏi trên những con đường phố chết, để phân phát khẩu trang và chia sẻ Tin Mừng cũng như niềm hy vọng và sự tín thác vào Chúa Giêsu; vẫn sáng lên mẫu gương anh hùng của bác sĩ Lý Văn Lượng, một chứng nhân của Tin Mừng giữa một Vũ Hán tối tăm, khi sẵn sàng dấn thân để phục vụ đến đổi hy sinh mạng sống.
THẾ GIỚI CHƯA BAO GIỜ HẾT CẦN
Vì thế, muôn nơi và muôn thuở, sứ điệp “Muối, Ánh Sáng” không bao giờ cũ và hết hợp thời đối với người Kitô hữu. Bởi vì đó không là “sự khôn ngoan của loài người” mà chính là lời, là mệnh lệnh của Đấng mà nhà giảng đạo lừng danh đã tuyên bố dứt dạc rằng: “Tôi không biết điều gì khác ngoài Chúa Giêsu Kitô chịu đóng đinh” (Bđ 2). Chắc chắn, thế giới hôm nay, con người hôm nay, cũng như thế giới và con người thời Thánh Phaolô 2000 năm trước, họ chẳng cần chúng ta trao cho họ “sự khôn ngoan của loài người”, nhưng họ đang cần những “chứng nhân của đức tin”, chứng nhân của tình yêu và phục vụ; vâng, họ đang cần, muối và ánh sáng của Tin Mừng.