Tấm lá trong vườn địa đàng,
Hay “tấm lá hôm nay” trên những con đường” thế kỷ.
Chiếc khẫu trang bịt mồm, cái màn ảnh trên tay…
Những thiết bị “nghe nhìn” bịt kín đôi tai,
Âm thanh, tin nhắn…một cõi riêng,
A-đam, E-Va…hay chúng ta hôm nay đã trở thành xa lạ.
Tháng: Tháng Năm 2020
CHÚNG TA SẼ GẶP LẠI NHAU VỚI CÁI NHÌN NÀO?
Với đôi mắt nào, với trái tim nào, với nụ cười nào chúng ta sẽ bước đi trên những con đường và gặp gỡ biết bao người, những người mà, trong những tháng qua họ có vẻ là xa lạ, nhưng xét cho cùng, chúng ta cũng thấy nhớ họ, và như chúng ta, họ cũng thấy ước mong được gặp lại chúng ta trên những con đường hàng ngày trong cuộc sống của họ, trong thế giới chung của chúng ta?
ODE TO THE FAMILY – NGỢI CA GIA ĐÌNH
Gia Đình! Ôi Gia Đình!
Đó là nơi ta bắt đầu chuyến hành hương về bên kia sự sống.
Đó là nơi ta quay về sau mỗi trận đấu
dù với chiến lợi phẩm lẫy lừng
hay dù với tấm áo giáp tả tơi và tứa máu.
CON MÉN
Bây giờ, tôi thấy quí vô cùng những chữ la tinh mang móc câu, để trở thành chữ ư chữ ơ, đội nón úp nón ngửa để trở thành chữ â chữ ă, kéo theo mấy dấu lăn quăn nằm dưới nằm trên… Bởi vì nhờ có chúng nó mà cha con con Mén vẫn thấy được gần nhau mặc dầu ở xa nhau cách nửa địa cầu. Bởi vì nhờ có chúng nó mà tôi đã khám phá ra con Mén, một đứa gái nhỏ tuy tị nạn bao năm ở xứ người mà trong lòng vẫn còn giữ nguyên hình ảnh của xóm Bộng, của Sài Gòn, của Việt Nam…
ĐỨC MẸ CỦA THÁNG NĂM
Trong số vô vàn cách tỏ bày lòng tôn kính đối với Đức Mẹ nơi con dân Nước Việt, thì lòng đạo đức bình dân như: dâng hoa kính mẹ; rước kiệu Mẹ; lần chuỗi Mân Côi; rồi những bài thánh ca hết sức dễ thương được cất lên để ton vinh Mẹ là Nữ Hoàng Thiên Quốc.
NGÀI ĐÃ CHỌN TÔI NHƯ THẾ
Qua suốt chặng đường ơn gọi, tôi luôn cảm nhận tình thương Chúa trải dài bao bọc cuộc đời. Lòng nhân hậu và tình thương của Ngài đã giữ gìn và trợ giúp để tôi có thể vượt qua những lỗi lầm, yếu đuối, bế tắc; vươn lên từ những mỏi mệt, tối tăm nhất của cuộc đời. Khi đối diện với những giới hạn của phận người, đôi lúc tôi tưởng rằng bỏ cuộc tháo lui. Nhưng rồi, nhờ những lời cầu nguyện, hy sinh của cả nhiều người, mọi sự cũng dần qua đi, và tôi lại tiếp tục bước đi với niềm tin yêu phó thác.
SÂN CỎ CUỘC ĐỜI
Ước mong sao sự hiện diện của Chúa Phục sinh là niềm vui, sự bình an và là ánh sáng dẫn đường giúp các bạn trẻ tìm và chọn cho mình một con đường đúng đắn trong ơn gọi thánh hiến. Và với sự hiện diện đầy quyền năng của Chúa Phục sinh, Ngài sẽ làm cho mỗi người chúng ta không còn băn khoăn, lo lắng hay sợ hãi trên sân cỏ đời mình.
CÁNH CỬA NHỎ, CON ĐƯỜNG HẸP
Chúng ta hãy cầu nguyện cho nhau và cho những ai đang dấn thân sống trong chức linh mục và đời thánh hiến mãi mãi trung thành chọn “cánh cửa nhỏ – con đường hẹp” của Chúa Giêsu, của Tin Mừng” để cho dù có phải mất mát thiệt thòi hay lao đao lận đận một cách nào đó, thì luôn hãy nhớ rằng: cánh cửa nhỏ đó, con đường hẹp đó sẽ “dẫn tới bao la…về bên Chúa…và sẽ “cho thế gian bừng nở hoa hồng”.