Thế giới ngủ yên,
Còn thức chăng mấy nụ sao trời,
Ngài mở mắt chào đời giữa lặng im của dòng sông sinh diệt.
Nếu không nhờ thiên sứ đưa tin,
Mấy chú mục đồng cũng chẳng hề hay biết,
Gần đây thôi, Đấng Cứu Thế đã giáng sinh…
Nhìn nhận, suy tư, đánh giá, tình cảm…trong chiều kích đức tin trước các sự kiện, biến cố, con người đang hiện thực trong cuộc sống.
Thế giới ngủ yên,
Còn thức chăng mấy nụ sao trời,
Ngài mở mắt chào đời giữa lặng im của dòng sông sinh diệt.
Nếu không nhờ thiên sứ đưa tin,
Mấy chú mục đồng cũng chẳng hề hay biết,
Gần đây thôi, Đấng Cứu Thế đã giáng sinh…
Đó là niềm vui cao khiết, thánh thiêng mà rất nhiều khi lại phải trả bằng máu và nước mắt, như niềm vui của Á Thánh Anrê Phú Yên khi hiên ngang ra pháp trường Thành Chiêm để chịu chết, hoặc như bao vị anh hùng tử đạo trên hý trường Coloseum, cho dù đang đối diện với mãnh thú chực chờ xé xác vẫn mĩm cười trong phó thác tin yêu, đến độ làm sững sờ con tim và trí óc của bạo chúa Nêrô và cư dân La Mã: “Tại sao họ lại hát ?”…
Vâng, ta đã thấy nụ cười trong nước mắt,
Thấy niềm vui giữa muôn vạn đắng cay.
Thấy bao mảnh đời vạ gió tai bay,
Nhưng thập giá đã phục sinh niềm hy vọng !
Đường của em, của anh…tất cả,
Điểm bắt đầu nơi mỗi trái tim.
Hạt mầm yêu thương, dầu sỏi đá,
Đường người đi hoa nở rộ bên thềm !
Rồi sẽ tạnh cơn mưa buồn tím,
Sân giáo đường ngập nắng xôn xao.
Nghe tiếng em ca mừng Chúa đến,
Màu tím hôm nao bỗng ngọt ngào!
Xin nhắn ai về nơi ấy,
Bình dầu xưa đã hiến dâng.
Thoang thoảng “Cam Tùng” đã dậy,
Từ đây vẹn chữ “Xin Vâng”!
Được hỏi sau những chuyến thăm các nước khác nhau của Á châu, đâu là đóng góp của Giáo hội Á châu cho Giáo hội hoàn vũ mà Đức Thánh Cha mong đợi, ngài trả lời: “Điều đầu tiên làm tôi xúc động đó là sự siêu việt. Giáo hội Á châu là một Giáo hội với chiều kích siêu việt, bởi vì trong nền văn hóa của các quốc gia này có một dấu hiệu cho thấy tất cả không kết thúc trên trái đất này. Chiều kích siêu việt này tốt cho các quốc gia phương Tây. Chúng ta cần điều đó.”
Thì ra, chuyện của Chúa Trời, những trang dài cứu độ,
Riêng chuyện “Làm Vua” của Người Con Một dấu yêu,
Giờ đăng quang, bàn thờ thập giá loang máu một chiều,
tái diễn, khắp nơi, mọi thời, trên muôn nẻo đường dương thế.
Và người Thầy mà tôi biết tôi nợ lớn nhất đó là THẦY GIÊSU. Thầy dạy tôi biết bao nhiêu điều, thế mà tôi không mấy thuộc bài. Cứ nhớ đó rồi quên đó. Bài học mà tôi ước ao được học nhất là Bác ái, Hiền lành và Khiêm nhường mà tôi lại chẳng học được bao nhiêu. Thầy Giêsu ơi, các Thầy Cô ơi, xin nhận ở con cái cúi đầu tri ân thật sâu và cả cái cúi đầu xin thứ lỗi. Xin cho phép con được đền bù những thiếu sót lỗi tội mình bằng những hi sinh nhỏ mọn mà con đang cố gắng để làm được.
Điều mà người Kitô hữu mong chờ là Nước Thiên Chúa, là nơi đẹp trường tồn. Họ đang mong chờ chính Cái Đẹp nguồn, cái đẹp của mọi vẻ đẹp là chính Thiên Chúa. Vũ trụ này sẽ mãi xoay vần từ tạo dựng cho đến ngày cánh chung. Và chỉ khi toàn bộ lịch sử, nhân loại và vũ trụ đều hướng về sự hoàn tất và viên mãn nơi Đức Kitô. Chính vì thế, cái đẹp của thụ tạo, dù có đẹp đến mức nào, cũng không bao giờ có thể làm ta cảm thấy thoả mãn hoàn toàn.
Mai ta quyết sẽ không làm cát bụi,
“Làm thông reo” hay “chim hót giữa trời”.[4]
Vì ta tin mình có một cơ ngơi,
Nơi bến đỗ Nước Trời quê bất diệt !
Vâng, cho dù xác thân đó có trôi xa ra ngoài biển lớn, thì mãi mãi ngàn năm sau, con cháu chúng ta “phía đầu nguồn vẫn ngóng trông”, vẫn nhớ đến ngài. Nói cách khác, qua sứ điệp lời Chúa hôm nay, và đặc biệt, qua chính chứng từ sống động của Vị Chứng Nhân anh hùng Mục Tử Cuénot, thế hệ con cháu chúng ta có đầy đủ cơ sở và động lực, trách nhiệm và niềm tin để tiếp tục viết thêm những trang sử mới cho cánh đồng truyền giáo của Giáo phận Qui Nhơn thân yêu nầy.
Vì ta tin chết không là hết nên “mặc kệ”,
Mặc kệ đời, mặc kiếp phận có là ai.
Một lời kinh, một nén hương ta gởi xuống tuyền đài,
Xin Trời thương, xin Trời mở mùa hồng ân siêu độ !
Và chúng ta cũng đừng quên, chút nữa đây, Tấm bánh là Thân mình Đức Kitô được bẻ ra để trao ban cho chúng ta như quà tặng tuyệt vời nhất, như lương thực trường sinh cao quí nhất, và là một bảo đảm vững chãi nhất để dẫn chúng ta tiến bước về quê hương bất diệt. Vì chính Ngài đã dạy: “Ai ăn và uống máu tôi, sẽ được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết” (Ga 6, 54).
Quả thật, nếu không xác tín vào chân lý đó, nói cách khác, nếu không có hay “thiếu” “quê hương trên trời đó”, thì như nhạc sĩ Phó Đức Phương đã ưu tư “Ta về, ta về….đâu”
Đi lại con đường mà các chứng nhân tử đạo Trà Câu đã đi xưa để thêm một lần tri ân và cảm tạ và thầm nguyện rằng, ước mong trên những con đường này, một ngày không xa, lại thấp thoáng những bước chân hân hoan tiến về nhà Chúa, như những bước chân của các anh chị em tân tòng Phổ Thành, Phổ Xuân, Phổ Lợi…của những năm 1959, 1960…!
Tôi thắp lên một nén hương, cầu nguyện cho linh hồn em và những người thọ nạn.
Tôi cầu mong những bạn trẻ của tôi học được từ thất bại của em nhiều bài học quý giá. Để lời xin lỗi và tấm lòng của em với gia đình và quê hương sẽ không ra vô ích.
Tôi cầu nguyện, để cái chết của em là một cú tát làm thức tỉnh lương tâm nhiều người.
Hãy cho con trái tim
hãy cho con linh hồn
hãy cho con tình yêu
hãy cho con sức mạnh
vác Thập giá cùng Ngài.
Chúa ơi, xin hãy đến…