Đường tương lai dẫu mịt mờ,
Theo Thầy theo mãi tận “bờ bên kia” !
Mặc cuồng phong, dẫu chông gai…
Thuyền ai có Chúa, đời xây mộng vàng !
Danh mục: Thơ – Nhạc
Giới thiệu các bài thơ đạo, đời và các ca khúc của tác giả Sơn Ca Linh (Lm. Giuse Trương Đình Hiền) và của nhiều tác giả thân quen khác.
XIN CHO CON BỮA ĐIỂM TÂM LẦN NỮA !
Xin cho con bữa điểm tâm lần nữa,
Cá nướng, bánh thơm, trên ngọn lửa hồng…
Mỗi bước chân đi trên mọi nẻo đường trần,
“Chỗ nước sâu”, sá gì, con buông lưới !
CÓ NHỮNG ĐÊM CHỜ SÁNG
Câu chuyện bình minh Ngày Thứ Nhất, Chúa sống lại,
Đang gọi mời không chỉ riêng ai,
Hãy có những đêm chờ sáng mong đợi Ngài,
Bởi ở nơi cuối đường kia,
Đấng Phục Sinh đang trở về và Ngài đang đứng đợi !
KHI “TRỜI GIẢI NGHĨA YÊU” !
Khi thế gian lặng nghe “Trời giải nghĩa yêu”
Nghe vọng về bài tình khúc mỹ miều,
Chúa đã yêu con người,
Bằng mối tình sâu mãi muôn đời bất diệt !
BỖNG DƯNG TRỜI TỐI LẠI !
Vâng, khi con người mang trái tim lạc lối,
Khinh dể tình yêu, tham vọng điên cuồng …
“Chối Thầy phản bạn” quyết chọn “ba mươi đồng”,
Lập tức thôi: “bỗng dưng trời tối lại” !
DẦU THƠM HAY CỦA LỄ ĐONG ĐẦY
Cảm ơn Maria ngày hôm ấy,
Dầu thơm hay của lễ đong đầy,
Đáp trả mối tình muôn thế hệ,
Nghìn năm mới mãi, chẳng phôi phai !
NGÀI CÓ THẤY TÔI KHÔNG ?
Giữa mạo phạm, mỉa mai, thịnh nộ…
Chiều Thứ Sáu nhầy nhụa, chắc Ngài chẳng thấy tôi,
Tôi là lính, là quan, là tư tế…
Hay một lũ dân đen mờ nhạt, nổi trôi,
Không ít thì nhiều,
Đã dự phần trong cuộc đóng đinh Ngài vào thập giá !
ĐÁM TANG KHÔNG VẲNG TIẾNG KHÓC THAN !
Anh ra đi,
Không là những “cây đổ” vang những tiếng ồn ào,
Mà là những “chồi non”,
Mang sức sống đang âm thầm vươn dậy !…
BỜ BÊN KIA MỚI LẠ
Nhưng đã chọn theo Thầy,
Đâu cần “những cái lều trên đỉnh Tabor” để an yên (Mc 9,2-13),
Mà luôn mãi là những cuộc lên đường, “xuống núi” !
Nên xin chọn làm “kẻ Sĩ” mãi một đời rong rủi,
Lấy “Tình Yêu” như hành trang mà “rạch mũi Can tương” (1) !…
KHI CON NGƯỜI KHÔNG CHỊU CỞI DÉP
Thế giới vẫn còn đầy,
Những Nêrô, Hitler, Stalin, Putin… những tên độc tài mạt hạng…
Mang “những chiếc giày đinh nhuộm thắm máu đào” !
Đâu chịu nghe lời Thượng Đế trên cao,
Để “cởi dép” trước “những vùng đất thánh thiêng” nhân loại !
CHUYỆN “ANH CHỒNG HỜ THẦM LẶNG”
Đã mấy ngàn năm,
Người ta nhắc mãi chuyện “anh chồng hờ thầm lặng”,
Hay chuyện “Người Công chính”, “bác phó mộc Giuse”…
Vâng, chuyện “Trái tim người cha” – Patris Corde,
Cho dẫu ngài chẳng để lại tiếng nào,
Trong bốn Tin Mừng hay cả ngàn trang Tân ước !
ĐÃ CÓ MỘT “CHÀNG TRƯƠNG” NHƯ THẾ !
Đây là “chàng Trương”, Trương Đắc Cần Linh mục,
Một đấng trưởng thượng, một “bóng cả cây cao”,
Một tôn sư, một “kỳ thủ” vào hạng siêu sao,
Nhưng trên hết,
Một mục tử Qui Nhơn vẹn toàn tài đức !
CHO MỘT NGÀY “BUÔNG SÚNG ĐỂ NHẶT HOA”
(Một chút ước nguyện cho Ukraina) Hướng dương, hoa “mặt trời”, Là “Quốc hoa” của đất nước Ukraina xinh đẹp. Là biểu tượng yên vui, ấm áp mặn nồng… Của sức sống tràn trào từ vầng sáng thái dương, Của thủy chung đậm đà tình yêu đôi lứa… Sắc vàng rực thắm như mặt trời rực lửa, Hướng dương gọi…
NGÀY CHAY THÁNH VĨ ĐẠI
Ukraina ơi,
Các bạn đã có một ngày Lễ Tro não nề đau điếng,
Và sẽ là một “Mùa Chay” ngập tro tàn, chết chóc, đau thương !
Là “Giờ” của bao nhiêu hy lễ trên bàn thờ của đất nước quê hương,
Là kinh nguyện chưa bao giờ thiết tha hơn,
Để thế giới hòa bình và hoa hướng dương bừng nở !
TÔI SỢ TÌNH YÊU CỦA EM
Và từ đó,
Tôi “sợ tình yêu của em”, thứ tình thực dụng,
Thứ tình yêu không mang sắc thắm của hoa hồng,
Không có hương vị của khó nghèo, đồng cam cọng khổ.
Không dài lâu của tín trung đợi chờ, thủy chung duyên nợ…
Nên “tôi vẫn sợ tình yêu của em”, mỗi dịp Valentine trở về !
MÙA XUÂN VÀ ĐÔI MẮT CỦA MẸ
Bây giờ, hết hạ đến thu,
Đông lại tàn rồi lại mấy xuân qua,
Mắt mẹ đã nhòa vì năm chờ tháng đợi,
Trời đất bao la, biết con ở đâu mà đi tới ?
Nên cả một đời,
Mà mắt mẹ vẫn cứ chưa vui !
THẾ GIỚI VẪN VẬY MÀ
Và thế giới vẫn vậy mà,
Vẫn lại mùa xuân,
Với nắng ấm, với hoa lành trái ngọt,
Với hy vọng, những lời cầu vọng mãi khung xanh.
MAI, SAO EM NỞ VỘI…
Sáng nay chưng hửng bâng khuâng,
Cuối vườn vàng rực mai xuân nở rồi !
Lác đác cành, rải rác rơi,
Mai ơi sao “nở vội” phơi xác vàng ?…