Và từ đó,
Tôi “sợ tình yêu của em”, thứ tình thực dụng,
Thứ tình yêu không mang sắc thắm của hoa hồng,
Không có hương vị của khó nghèo, đồng cam cọng khổ.
Không dài lâu của tín trung đợi chờ, thủy chung duyên nợ…
Nên “tôi vẫn sợ tình yêu của em”, mỗi dịp Valentine trở về !
Danh mục: Thơ – Nhạc
Giới thiệu các bài thơ đạo, đời và các ca khúc của tác giả Sơn Ca Linh (Lm. Giuse Trương Đình Hiền) và của nhiều tác giả thân quen khác.
MÙA XUÂN VÀ ĐÔI MẮT CỦA MẸ
Bây giờ, hết hạ đến thu,
Đông lại tàn rồi lại mấy xuân qua,
Mắt mẹ đã nhòa vì năm chờ tháng đợi,
Trời đất bao la, biết con ở đâu mà đi tới ?
Nên cả một đời,
Mà mắt mẹ vẫn cứ chưa vui !
THẾ GIỚI VẪN VẬY MÀ
Và thế giới vẫn vậy mà,
Vẫn lại mùa xuân,
Với nắng ấm, với hoa lành trái ngọt,
Với hy vọng, những lời cầu vọng mãi khung xanh.
MAI, SAO EM NỞ VỘI…
Sáng nay chưng hửng bâng khuâng,
Cuối vườn vàng rực mai xuân nở rồi !
Lác đác cành, rải rác rơi,
Mai ơi sao “nở vội” phơi xác vàng ?…
TÔI ĐÃ THẤY TÔI
Và, tôi đã thấy tôi, tóc đã bạc màu, bàn chân chai mòn mỏi mệt,
Thấy đời mình, hạt bụi tầm thường trong cõi sinh diệt ngàn thu.
Và dưới ánh mắt của Đấng Toàn Năng, trong vòng tay của Đấng Nhân Từ,
Một đóa huệ, một chú chim, hay một gã mù…, bên vệ đường hành khất.
NGÀI ƠI ! CON CHỈ LÀ “DÂN NGOẠI”
Đã hai ngàn năm,
Mà thế giới vẫn đầy những “quán trọ Bêlem vắng ngắt” !
Và tên “dân ngoại” như con,
Con tim vẫn lặng câm cửa đóng then cài !
Ngài đã đến, đã đi qua… trên vạn nẻo đường dài…
Một lần nữa, thưa Ngài,
Xin hãy “Hiển Linh”, làm ơn “Xin một lần ở lại” !
MỘT…
Một Sự Sáng, một Ngôi Lời,
Hóa thân nhập thể soi đời u minh.
Ba Ngôi một Chúa quang vinh,
Cha, Con cùng với Thánh Linh uy hùng.
Nghìn thu chỉ một Tin Mừng,
Giêsu Cứu Thế xin đừng lãng quên !
EM ĐÃ MANG THAI TỪ DẠO ẤY !
Sau những đêm dài, bỗng hừng đông đã dậy,
“Lửa không tắt, bình không cạn” vì đời đã có “Em”.
Trái đất từ đây hiện diện Đấng Emmanuel,
Huyền nhiệm tiếng “Xin Vâng”,
Nhân loại cảm ơn Maria, cô Trinh Nữ của làng Nadarét !
KHI HAI NGƯỜI PHỤ NỮ “TÁM CHUYỆN”
Chuyện xảy ra “trước ngưỡng cửa công nguyên lịch sử”,
Cuộc hàn huyên giữa hai người phụ nữ chân quê.
Isave, “chị họ” đang ở Ain Karim, xứ Nam Giuđê,
Maria, người em đến từ xứ Bắc Galilê, thành Nadarét !
BƯỚC CHÂN EM VỘI “ĐI VỀ LỐI TẮT”
Âm thanh nào vụt qua như tiếng vạc,
Khô khốc lặng thầm rớt xuống đêm sâu !
Hun hút ngoài kia tắt lịm ánh đèn dầu,
Như bước chân em vội đi về lối tắt !
BƯỚC AI VỀ THEO GIÓ
Màu áo thanh xuân nhuộm sắc hồng,
Năm chờ tháng đợi mãi ngóng trông.
Ngoài ngõ bước ai về theo gió,
Mà sao lòng bỗng dậy men nồng?
CỔ TÍCH “TẤM LÁ ĐỊA ĐÀNG”
Nghìn năm chuyện “cổ tích hồng”,
“E-va che lá” mùa đông lại về.
Chuyện người thiếu nữ chân quê,
Ân thiêng “Vô Nhiễm” sao nghe mới hoài !
CON ĐƯỜNG
Xao xuyến thì thầm rỉ tai nhau:
Nghe lời ngôn sứ dạ nhói đau!
Lối cũ đường xưa nay sửa dọn
Hy vọng tin yêu lại thắm màu.
NƯỚC BẠC
Nên mỗi mùa nước bạc ta nghe lòng xao xuyến,
Nước bạc bây giờ liệu có khác ngày xưa ?
Có còn không hương cá đồng, mắm cua chua… ?
Hay chỉ có nỗi lo…xả lũ, vỡ đê, sa bồi thủy phá…!
GIỌT SƯƠNG ĐỢI CHỜ
Tóc xỏa khăn buồn gió cuốn bay,
Giọt sương thương nhớ cứ vơi đầy.
Hoang mạc dẫu nghìn năm vọng ước,
Rừng hoa hy vọng nở mai ngày !
GIỌT NẾN HỒNG MÙA VỌNG
Thấp thoáng bên làng vươn tháp cũ,
Giáo đường nhè nhẹ tiếng chuông rơi.
Đường vắng ai qua tà áo tím,
Hình như Mùa Vọng đã lên rồi !
NGHĨ CŨNG LẠ !
Nghĩ cũng lạ !
Mạng sống con người “Đền thờ của Thượng Đế”,
Có giai đoạn sống nào mà kém vẻ thánh thiêng ?
Có độ tuổi nào mà không có linh hồn thiêng liêng ?
Sao thai nhi lại vứt bỏ,
Mà kẻ lớn, người già… lại được chăm nom bảo vệ ?
VẤN VƯƠNG MÙA CÁC ĐẲNG
Cội sao già hát vi vu,
Chuồn chuồn vụt cánh xa mù mù sương.
Mỗi mùa Các Đẳng vấn vương,
Đủ đâu duyên nợ khói hương nghĩa tình !