Từ đây năm tháng lặng câm,
“Ngài ơi hãy phán con thầm xin nghe”
Category: Thơ – Nhạc
Giới thiệu các bài thơ đạo, đời và các ca khúc của tác giả Sơn Ca Linh (Lm. Giuse Trương Đình Hiền) và của nhiều tác giả thân quen khác.
NGÀI ĐI NGANG QUA NƠI ẤY
Ngài vẫn đi ngang qua những “con đường xưa ấy”,
Vẫn “ánh mắt có đuôi” vang tiếng gọi mời:
“Hãy đến mà xem”,
Xem gì, chẳng nhà, chẳng chỗ, chẳng nơi…
cả “viên đá gối đầu” cũng không,
vâng, chỉ Ngài thôi, Đường, Sự Thật, Sự Sống !
NẮM LẤY BÀN TAY CON
Xin nắm lấy tay con,
Những bàn tay thương tích, tật nguyền, lỗi lầm, đau khổ
Những bàn tay lo sợ giữa biển đời bão tố, đêm đen…
Để con khỏi chìm sâu và để nâng con lên,
Để được cùng Ngài,
Trên muôn nẻo Emmau, mỉm cười chung đôi sánh bước !
DẤU CHÂN NGÀI TRÊN BÃI BỜ CUỘC SỐNG
Dọc theo biển hồ Galilê hôm xưa, những dấu chân Ngài,
Vẫn còn hằn lên, mới tinh, trên những bãi bờ cuộc sống.
CON ĐƯỜNG TƠ LỤA CỦA TIN MỪNG
Mùa Vọng về,
Nghe tiếng gọi Gioan Tiền Hô “dọn đường đón Chúa”,
Tôi, em, anh,
ta cùng xây “con đường tơ lụa của Tin Mừng”.
Đường yêu thương, đường hoán cải, bao dung…
Để nối lại,
Đất với trời, và người với người trên vạn nẻo đường thế giới.
MÙA VỌNG VÀ NHỮNG CON ĐƯỜNG CÒN DANG DỞ
Hôm nay cũng chuyện dọn đàng,
Quanh co khắp nẻo, ngổn ngang trăm đường.
Đường gia đạo, lối uyên ương,
Đường lên cung thánh, đường vương chợ đời.
Đường gặp gỡ giữa mọi người,
Đường chia cảnh ngộ phận đời hẩm hiu.
Đường phục vụ, nẻo thương yêu,
Gia đình, xã hội bao nhiêu là đường…!
“TRỜI MỚI ĐẤT MỚI” VÀ “NHỮNG ĐỒNG XU TEN” !
Vâng, những “đồng xu của cả sự sống, của tình yêu” !
Vũ trụ nầy, thế giới nầy, rồi sẽ nên “trời mới đất mới” mĩ miều,
Bởi những góp nhặt, hy sinh…,
những “đồng xu ten”, tầm thường… rất nhỏ !
CỔ TÍCH “GÓT HÀI LÊN THÁNH ĐIỆN”
Từ dạo ấy,
Đèn cung thánh chưa bao giờ lịm tắt,
Bởi có người Trinh Nữ,
dành một đời yên lặng để lắng nghe.
Không để “Lời” nào vương vải bên tai,
Nên xứng đáng trở thành “Hòm Bia Giao ước” !
ĐI VỀ ĐÂU HỠI EM ?
Khi chút dầu đã cạn,
Khi chiều đã vào đêm
Khi ngọn đèn đã tắt
Đi về đâu hỡi em ?