Chúng ta, những người chạm đến ơn cứu độ của Thiên Chúa mỗi ngày, hãy sống sứ mạng như một món quà vô điều kiện cho người khác tất cả những gì chúng ta là, và chúng ta có. Chúng ta, những người chạm vào “da thịt đau thương và vinh hiển của Đức Kitô trong lịch sử của mỗi ngày”, hãy mở rộng lều của mình, và do đó, chia sẻ “với mọi người một số phận chung của niềm hy vọng, niềm tin chắc rằng Thiên Chúa luôn luôn đồng hành với chúng ta”.
CHẲNG CÒN GÌ ĐỂ NẮM GIỮ
Trong một xã hội đua đòi kiếm tìm hạnh phúc qua những giá trị vật chất: tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, chức quyền…, người Kitô hữu được gọi mời “lội ngược dòng” tìm kiếm hạnh phúc Nước Trời bằng con đường “Bát Phúc”, con đường chỉ cho ta và dẫn đưa ta đến với Thiên Chúa tình yêu, và được yêu Ngài, như những lời cuối của bài thơ cầu nguyện của ngài Tagore:
Chỉ mong Ngài cất đi
Mong chẳng còn gì để nắm giữ
Mong chẳng còn gì mà tự tôn
Để con chỉ biết yêu
Yêu một mình Ngài trọn đời con
Con nhìn nhận Chúa chính Nguồn Tình Yêu.
EM CÓ NGHE MÙA XUÂN
Em có nghe mùa Xuân,
Reo ca từng hạt nắng,
Cành mai cười yên lặng,
Vẫn thế chuyện trần gian !
CA DAO MÙA XUÂN
Mùa Xuân thời của lên đường,
Dẫu qua mấy nẻo dặm trường cứ đi.
Mùa Xuân đã nhắn câu gì,
Mà sao tim cứ thầm thì nhịp vui…?
MÙA XUÂN NÓI VỚI TA ĐIỀU GÌ
Kính thưa cộng đoàn, ít ngày nữa hay cụ thể, sau ngày Mồng Ba Tết, cuộc sống gần như trở lại bình thường; những đoá hoa mai rơi rụng, những bữa cơm bữa tiệc đoàn tụ chấm dứt, mùa Xuân lại đi qua… Thế nhưng ở đây bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để chúng ta cùng nói với nhau: Happy new year, Happy new year – Chúc mừng Năm Mới, Chúc mừng Năm Mới” ! Amen.
CÁNH HOA MAI MỒ CÔI
Năm nay mai vội nở
Còn mỗi đoá hoa tàn.
Cành mai trơ trọi lá
Vương nỗi nhớ miên man !
LY CÀ PHÊ CUỐI NĂM (2)
Ly cà phê cuối năm,
Xin tiễn biệt chú “Cọp Nhâm Dần”,
Với hạnh phúc lẫn gian truân dịu vợi,
Và mở rộng vòng tay,
Chuẩn bị đón “Chú Mèo Quý Mão” đang lấp ló trở về.
VÙNG ĐẤT-TÊN GỌI ĐI QUA NHỮNG THĂNG TRẦM
Ôn lại một chút lịch sử liên quan đến những địa danh nầy, quả thật, không ngoài một chút cảm nhận: để luôn được lớn lên qua “mái trường mang tên lịch sử”; một điều mà hơn hai ngàn năm trước, văn hào Cicero của đế quốc Rôma cũng đã từng cảm nhận: “Dốt nát về những chuyện xảy ra trước khi ta sinh chẳng khác nào luôn luôn mãi là đứa trẻ” (Nescire autem quid antequam natus sis acciderit, id est semper esse puerum).
THẾ GIỚI VÀ NHỮNG “VÌ SAO HIỂN LINH”
Và đó chính là cuộc hiển linh của những “vì sao” mà Thánh Phaolô đã khuyến dụ cộng đoàn Philipphê: “Giữa một thế giới gian tà sa đọa, anh em hãy rực sáng như những sao trên vòm trời”. (Phil.2, 14-15 ).
HỌ ĐÃ TIẾP NHẬN NGÀI NHƯ THẾ
Vâng, họ đã tiếp nhận Ngài,
Như các mục đồng của một thời Bê Lem hiu quạnh,
Nhưng sao trong lòng đầy ắp lửa tình yêu !
Không biết thế gian bây giờ, còn có được bao nhiêu ?
Những địa chỉ, không gian… để tiếp nhận Ngài như thế !
ĐỐ MẦY !
Đố mầy thế giới hôm nay,
Chiến tranh lại tiếp diễn hay hoà bình ?
Dễ òm, sứ điệp Giáng Sinh,
Hoà bình dưới thế khi tình lên ngôi…
ĐẤNG EMMANUEL ĐI TÌM QUÁN TRỌ
Câu chuyện “Đấng Emmanel đi tìm quán trọ”,
Cứ mỗi một mùa đông lại lững thững trở về.
Chỉ biết nguyện cầu: cho thế giới “một mai qua cơn mê”,
Một thế giới đầy “những kẻ được Chúa yêu”,
Một thế giới hoà bình,
Như Tin vui ở cánh đồng Bê-lem của hai ngàn năm trước !
EMMANUEL – CÂU CHUYỆN ĐƯỢC VIẾT TIẾP
Vâng, Emmanuel là “câu chuyện được viết tiếp”, là “Tin Mừng cần được sống, và làm chứng” như cảm nhận và sẻ chia của Thánh Phaolô Tông Đồ: “Phaolô, tôi tớ Chúa Giêsu Kitô, đã được kêu gọi làm Tông đồ và đã được tuyển chọn để rao giảng tin mừng Thiên Chúa… quy phục mọi dân tộc về Đức Tin, trong đó có cả anh em là những người mà Chúa Giêsu đã kêu gọi.”; hay như niềm xác tín của mẹ thánh Têrêsa Calcutta: “Họ cứ ngước mắt lên đi, họ chẳng còn thấy con đâu, mà thấy Chúa, chính Chúa, Chúa Giê-su của con…”
EM ĐI MÙA TÍM ĐỢI CHỜ
Em đi Mùa Tím đợi chờ,
Sương mai khát vọng lời thơ nguyện cầu.
Chuyến tàu đời có xa đâu,
Đường về Núi Sọ gặp nhau mấy hồi !
MÙA VỌNG VÀ HÃY “BAY LÊN NHỮNG NỤ CƯỜI”
và đó cũng là để biến những lời hiệu triệu của Thánh Phaolô dành cho giáo đoàn Philipphê, mà Phụng vụ hôm nay một lần nữa nhắc lại, trở thành hiện thực giữa đời thường: “Anh em hãy vui luôn trong Chúa…”, hay như lời của một bài thơ:hãy “Bay lên nhé những nụ cười nồng ấm”.
“NÓI KHÔNG” VÀ “NÓI CÓ” HAY CON ĐƯỜNG MÙA VỌNG HÔM NAY
Sự cô lập hoặc khép kín trong những mối bận tâm của chính mình không bao giờ là con đường mang lại hy vọng và dẫn đến đổi mới. Con đường này chỉ được hình thành bởi sự gần gũi, bởi nền văn hóa gặp gỡ. Hãy nói không với sự cô lập và nói có với sự gần gũi. Hãy nói không với văn hóa đối kháng và nói có với văn hóa gặp gỡ”
MÙA VỌNG Ở KHERSON
Nắng tắt hoàng hôn qua kẻ lá,
Mắt mẹ buồn trông đã vội nhoà.
Kìa bước ai về nghe rất lạ !
Mà sao trong lòng mẹ trỗ hoa !
CHÀO MỪNG ĐẤNG ĐANG ĐẾN VÀ ĐANG SỐNG
Và như thế, người Kitô hữu dọn mừng đại lễ Giáng Sinh cũng chính là sự chuẩn bị để gặp gỡ Đức Kitô đang đến và đang sống mỗi phút giây trong đời, như ĐGH Phanxicô xác quyết trong tông huấn Christus Vivit: “Đức Kitô đang sống! Người là niềm hy vọng của chúng ta, và bằng một cách tuyệt vời, Người mang tuổi trẻ đến cho thế giới của chúng ta, và mọi sự Người chạm đến đều trở nên trẻ trung, mới mẻ và tràn đầy sức sống. Vậy, những lời đầu tiên mà Cha muốn nói với mọi Kitô hữu trẻ là: Đức Kitô đang sống và Người muốn các con được sống!”.