ời chúng ta phải “cố gắng sao cho Người thấy anh em tinh tuyền, không chi đáng trách và sống bình an”. Và như thế, “dọn đường”, “sửa đường” của Mùa Vọng lại là một chọn lựa mỗi ngày một con đường, đường đến với Thiên Chúa, đường hoán cải nơi chính mình và đường yêu thương nối kết anh em: “Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi, đường đến anh em đường đến bạn bè…” (Ca khúc “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn).
Danh mục: Tài liệu Phụng Vụ
HẠNH PHÚC VÌ ĐƯỢC “ĐỢI CHỜ”
Vâng, khi mùa Đông chợt vừa chớm lạnh, khi những cơn “mưa dầm gió bấc” dần nhẹ đi, khi trong các giáo đường thấp thoáng sắc tím của tà áo lễ linh mục hay tiếng phong cầm âm vang giai điệu “Trời cao xin đổ sương mai”…, người Công Giáo nào cũng thấy nao nao một niềm hạnh phúc: niềm hạnh phúc “được đợi chờ Chúa đến” trong dịp đại lễ Giáng Sinh; hay “đón đợi Chúa đến trên muôn nẻo đường cuộc sống” để đong đầy niềm hy vọng “gặp Chúa đến viếng thăm” khi giã từ “sân cỏ cuộc đời”!
THÌ RA, NƯỚC TRỜI ĐÂU CÓ XA !
Chỉ có một địa chỉ duy nhất: Vương quốc của tình yêu; và chỉ khi nào con người suy phục Vua Kitô, Đấng là Mục tử nhân lành, chấp nhận đi vào đoàn chiên để Ngài chăm sóc; và nhất là, nhận ra và phục vụ Ngài nơi những kẻ khổ đau, bé mọn…, thì bấy giờ, Nước Trời của hòa bình hạnh phúc đích thực sẽ đến, như chính lời phán dạy của Vua Kitô: “hãy lãnh lấy phần gia nghiệp là Nước Trời đã chuẩn bị cho các ngươi từ khi tạo dựng vũ trụ”. Thì ra, Nước Trời đâu có xa đâu !
TỈNH THỨC ĐỂ “NÊN THÁNH GIỮA ĐỜI THƯỜNG”
Sống mỗi ngày với sự “chọn lựa khôn ngoan tỉnh thức” đó, chắc chắn “nén bạc cuộc đời” sẽ trổ sinh hoa trái để cuối cùng sẽ lãnh nhận được lời chúc phúc của “Vị Chủ Nhân đầy lòng thương xót”: ‘Hỡi đầy tớ tốt lành và trung tín, vì ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ đặt ngươi làm những việc lớn, ngươi hãy vào hưởng sự vui mừng của chủ ngươi’.
NHƯ “ĐANG MẶC CHIẾC ÁO HOA HỒNG”
Mừng kính các Thánh Tử Đạo hôm nay cũng là một lời đoan hứa mới, một quyết tâm mới trước Anh Linh Tiên Tổ: quyết tâm “Làm Kitô Hữu cho đến chết” như lời xác quyết của Thánh Phaolô Hạnh; hay đón nhận khổ đau cái chết cách nhẹ nhàng thanh thản như thánh nữ Anê Lê Thị Thành: “mẹ mặc áo hoa hồng đó”…
LÊN ĐƯỜNG ĐỂ GẶP ĐƯỢC TÌNH YÊU
Vâng, sứ điệp khôn ngoan hay tỉnh thức đợi chờ của dân Công giáo hôm nay, đó chính là cuộc lên đường để gặp được tình yêu; mà tình yêu “ở đây bây giờ” lại là chính Chúa Giêsu Thánh Thể đang nói với chúng ta: “Hãy cầm lấy mà ăn ! Đây là Mình Thầy”.
ĐẰNG SAU BÀI RAO GIẢNG
Tháng Mười Một Các Đẳng đang gọi mời chúng ta dõi mắt về “Nước Trời Vĩnh Cửu”. Thật phù hợp biết bao khi Lời Chúa hôm nay muốn chúng ta luôn biết biến sứ điệp Tin Mừng, bài học giáo lý, chân lý đức tin… thành hành động hiện thực; hành động của những người phục vụ trong yêu thương và khiêm tốn như chính Đấng đã “đến không phải để được phục vụ mà là phục vụ và hiến dâng mạng sống mình”.
THẾ GIỚI CẦN BIẾT BAO “NHỮNG NGƯỜI BIẾT YÊU”
Khi con người chưa học được và chưa thực hành đến nơi đến chốn bài học yêu đúng nghĩa với hai giới răn “Mến Chúa – Yêu Người”, thì cho dù có nặn ra trăm ngàn cái “nghị quyết ngừng bắn” hay hàng nghìn “hiệp ước đình chiến, “hòa bình”, “cứu trợ nhân đạo”… thì nhân loại vẫn còn chìm trong bóng rối của hận thù, bạo lực, chiến tranh, đau khổ… Vâng, thế giới cần biết bao “những người biết yêu” !
BÁO HIỆU MỘT CHÂN TRỜI TƯƠI ĐẸP
Ở đây, bây giờ, đang có Đức Kitô phục sinh đang hiện diện, đang có Lời Chúa được vang lên, có Thánh Thể đang đợi chờ để trao ban…, như vậy, điều còn lại, đó là: “Chúng ta hãy lên đường một lần nữa với trái tim rực cháy, với đôi mắt mở to và đôi chân của chúng ta chuyển động. … để làm cho những trái tim khác bừng cháy Lời Chúa, mở mắt cho những người khác nhìn thấy Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể, và mời gọi mọi người cùng nhau bước đi trên con đường bình an và cứu độ mà, trong Đức Kitô, Thiên Chúa đã ban cho toàn thể loài người” (SĐTG 2023).
“NGƯỜI CON THỪA TỰ” ĐANG Ở ĐÂY
Như vậy, để “Vườn Nho Hội Thánh mãi mãi tươi xinh”, để sẽ không có “cành nho nào bị vứt ra ngoài làm mồi cho lửa”, không có người “tá điền nào bị tru diệt”…, mà tất cả sẽ cùng hiệp thông, tham gia để làm nên một “Giáo Hội Hiệp Hành”…, thì ngay từ giờ phút nầy, hãy thật sốt sắng và khiêm nhường đón nhận Lời của Thiên Chúa và Thánh Thể của “Người Con Thừa Tự”. Vâng, Người đang sống và đang hiện diện ở đây, bây giờ- Christus Vivit.
NƯỚC THIÊN CHÚA VÀ CHỌN LỰA CUỐI CÙNG
Lời Chúa hôm nay gọi mời chúng đứng lên đáp lại lời kêu gọi của Thiên Chúa: “Con hãy đi làm vươn nho cho Cha nhé”…; nhưng không phải bằng một tiếng “vâng” của đãi bôi môi mép, cho qua chuyện, cho được lòng… mà phải là tiếng “xin vâng đầy lòng khiêm hạ khó nghèo và lòng ăn năn hối cải”; tiếng “xin vâng” thấm đẫm tâm tình và thái độ dứt khoát của “Người CON MỘT” khi cất bước vào đời: “Nầy con xin đến để thực thi Thánh ý Cha…”
ĐỒNG LƯƠNG CHO NGƯỜI CÔNG NHÂN GIỜ THỨ 11
Nếu mỗi người đều xác tín và thực hành lời khuyên dạy đó, thì yên tâm, cho dù chúng ta có yếu đuối bất toàn làm sao, có “lỡ dại đi hoang xa cở nào”, nếu thật sự ăn năn sám hối quay về, như một tên “công nhân đến trễ tận giời thứ 11”, thì Chúa vẫn thương đón nhận vào vườn nho để cuối cùng cũng sẽ nhận được một đồng lương hậu hĩnh.
ĐỂ “LÀM ĐỨT ĐOẠN DÂY CHUYỀN BẠO LỰC”
Quả thật, chỉ với một “quy luật luân lý trên nền tảng của Đấng “Rất mực khoan dung chậm bất bình và hay tha thứ”, chỉ với con đường “mới mẻ của Tin Mừng Tám Mối phúc thật”, chỉ với con tim tự do đầy tình yêu của Người sẵn sàng nói lời sau hết khi bị kẻ thù đóng đinh trên thập giá: “Lạy Cha, xin tha cho chúng…!”… mới mong đẩy lùi nền “văn hoá oán thù”, nền “văn mình sự chết”, như cách cảm nhận của nhà tu đức Michel Quoist: “Hành động duy nhất có thể làm đứt đoạn dây chuyền bạo lực, đó là tha thứ và yêu thương. Ai dám đưa cả má trái mình ra, đó là người mạnh nhất.”.
TIẾNG “AMEN” VÀ CON ĐƯỜNG KITÔ
hay trên hết, bài học của Đức Kitô về cuộc “hành trình tiến về Giêrusalem” chưa bao giờ hết tính thời sự; cũng vậy, những “cơn cám dỗ ngọt ngào” hay những lời “gọi mời cay đắng” vẫn theo mãi trong cuộc “hiện sinh” và “ơn gọi” của mỗi người. Chúng ta chỉ có thể “chiến thắng cám dỗ” và can đảm “đáp lại tiếng gọi mời” khi ở lại trong Đức Kitô như “cành nho liên kết với thân nho”. Bởi vì “không có Thầy anh em chẳng làm gì được” (Ga 15, 5).
THẦY LÀ ĐỨC KITÔ ! AMEN !
Sau bao “ba chìm bảy nổi”, cuối cùng, Phêrô cũng đã hiện thực hóa câu trả lời hôm xưa tại vùng Cêsarê Philip bằng chính chọn lựa nghiêm túc của mình: chịu đóng đinh ngược đầu xuống đất để trung thành trọn vẹn với chính Đức Kitô Con Thiên Chúa hằng sống, Đấng mà Ngài phụng sự, yêu mến và loan báo không mệt mỏi.
LẠI CÂU CHUYỆN “ĐẬP BỂ BÌNH DẦU…”
Riêng Giáo Hội Việt Nam, Giáo phận Qui Nhơn chúng ta, tạ ơn Chúa, may mắn làm sao, vẫn còn có các tu sĩ, vẫn còn thấp thoáng những chiếc áo dòng đen, những bước chân son đơn nghèo trinh khiết; vẫn còn những bạn trẻ rạng rỡ thanh xuân, sẵn sàng “đập bể bình dầu thơm để làm rực lên mùi thơm cho căn nhà Giáo Hội”.
ĐỨC TIN: KHI “CÁI TÔI BỎ LẠI ĐẰNG SAU”
Câu trả lời của người phụ nữ ngoại đạo Canaan hôm nay và thái độ đức tin đầy khiêm nhu tín thác của bà mãi mãi là một điểm quy chiếu cho mọi cuộc lên đường tìm kiếm và gặp gỡ Thiên Chúa. Vâng, đó là một mô hình mẫu tuyệt vời của đức tin hôm qua, hôm nay và mãi mãi. Vâng, tin chính là lúc “cái tôi bỏ lại đằng sau” để “Chúa chính là ưu tiên một”
HÀNH TRANG XẾP GỌN “4 TỪ”
Và như thế, trên những con đường chông gai cuộc sống hay giữa mênh mông biển đời thăm thẳm bao la, chúng ta hãy mang lấy “Luơng thực trường sinh” nầy gieo bước giữa dòng đời và chèo thuyền về muôn lối trong niềm xác tín vào “4 từ” của Chúa Giêsu vang lên ngày nào “Thầy đây đừng sợ”. Vâng, hành trang cốt yếu cho cuộc hành trình của người Kitô hữu xếp gọn trong “4 từ” đó.