Chiều nay chuông bổng vang rền,
Ngôi nhà thờ nhỏ vang lên điệu mừng.
Thì ra một “Cánh hoa rừng”
Về cung thánh hát lời mừng tạ ơn!
Danh mục: Cảm nhận lẽ nhân sinh
SAO CON NỞ VỘI… BỎ NHÀ!
Cuộc ra đi nào, giã từ nào… mà không buồn rười rượi!
Kể từ đây, con đường cũ, mái ấm… vắng bóng em…
Nơi quê xa, lững thững bóng ai rệu rã bước qua thềm!
Mà mếu máo bâng quơ “sao con nỡ vội… bỏ nhà đi mãi thế”!
NÉN HƯƠNG LÒNG NIỆM TƯỞNG
Vinh quang thay,
Thập giá Đức Kitô, uy hùng trải rộng mọi nẻo đường thế giới,
Tin Mừng ơn Cứu độ, rạng rỡ vang xa khắp bờ cõi dương gian!
Công trình nầy, nhờ Chúa Thánh Linh, ngọn lửa ấm tuôn tràn,
Hoa quả ấy, do các Tông đồ, hạt lúa tươi nát mục!
BÁI PHỤC
Lạy Thánh Phêrô,
Người Dân Chài Galilê, vị Tông đồ đã từng phản bội,
Là chứng nhân vĩ đại, Vị Giáo Hoàng đầu tiên…
Cảm ơn Ngài đã truyền lại cho chúng con niềm tin,
Và cùng với niềm tri ân,
Xin dâng về Ngài hai tiếng nói trong tim, thật lòng… BÁI PHỤC!
GIAI ĐIỆU ĐỜI ANH ĐANG VIẾT NỬA CHỪNG
Cây nến đời “66 năm” sám hối,
Cháy cạn thiêu dần nếp cũ thời gian.
Linh mục cuộc đời, hy lễ xác thân,
Chờ rực sáng giữa bàn thờ vĩnh cửu!
ANH VÀ MÙA XUÂN SẠCH NỢ TANG BỒNG
Anh yên tâm
Mầu nhiệm hiệp thông vẫn hằn lên mộ chí
Luôn nhớ về anh từng lời nguyện câu kinh…
Không phải nghĩa trang buồn chỉ có loài chim xanh…
Mà bạn hữu anh chị em luôn ở bên anh trong “Nhiệm mầu Dân Chúa”.
XIN MÙA XUÂN TRỞ LẠI
Nên tiếng chuông chiều nghe rất lạ
Mang tiếng cầu kinh vẳng bâng khuâng…
Lời khấn nguyện cầu nghe thật rõ:
“Làm ơn trở lại nhé mùa xuân”.
TẾT CÓ CÒN KHÔNG?
Tết đến trong lòng xuân trong ý
Phúc thật đâu phải bởi giàu sang.
Nghèo khó đau buồn kia vẫn phúc
Máu đổ đầu rơi vẫn thấy xuân!
NHÂN ĐỨC “CÓ CON”
Lời Chúa giới thiệu cho chúng hai gương mặt của hai bà mẹ có con: bà Anna mẹ của tiên tri Samuel trong Cựu ước và Đức Maria mẹ của Chúa Giêsu trong Tân ước. Cả hai người phụ nữ này, đặc biệt Đức Trinh nữ Maria, người “Mẹ gồm no mọi nhân đức”; và trong các nhân đức đó, chắc chắn có “nhân đức Có Con”.
SAO LẠI LÀ “MERRY”?
Vâng, mãi mãi sẽ là Niềm vui, là “Merry Christmas”.
Niềm vui Giáng Sinh, niềm vui dẫn con người về bến trường sinh.
Cho dẫu hôm nay thế giới vẫn còn tràn ngập buồn tủi điêu linh.
Nhưng hy vọng sẽ có một ngày
Ngày thế giới chỉ tràn trào niềm vui “Merry Christmas”!
THƯƠNG VẠT NẮNG CHIỀU
Thiên đàng nào có lặng câm,
Viện tu đâu phải tối tăm tiêu điều.
Em mang hạt nắng tình yêu,
Thương em thương vạt nắng chiều làm sao!
TUỔI NÀO 16 CHƯA TRÒN
Làm sao khỏi bước chênh vênh
Sóng đời giăng mắc lênh đênh vẫn chèo.
Theo Ngài “16 năm” theo
Đời linh mục dẫu đói nghèo vẫn cam!
TÔI VỀ BÊN DÒNG SÔNG
Năm ấy, 1971, tôi về bên dòng sông
Khi tuổi thanh niên tràn đầy mộng ước…
Như con sông Hương bốn mùa êm trôi dòng nước
Mang phù sa cho đôi bờ
Và xuôi ra biển lớn mênh mông…
NGÀY HỌC TRÒ
Bạn học của tôi, học trò của tôi đừng quên nhé
Dẫu bây giờ mùa đông tóc bạc phơ
Một thuở học trò một mái trường xưa…
20 tháng 11, với tôi, ngày học trò thương nhớ !
LÊN ĐƯỜNG ĐỂ GẶP ĐƯỢC TÌNH YÊU
Vâng, sứ điệp khôn ngoan hay tỉnh thức đợi chờ của dân Công giáo hôm nay, đó chính là cuộc lên đường để gặp được tình yêu; mà tình yêu “ở đây bây giờ” lại là chính Chúa Giêsu Thánh Thể đang nói với chúng ta: “Hãy cầm lấy mà ăn ! Đây là Mình Thầy”.
CHUẨN BỊ CÁI GÌ ?
Lạy Thượng Đế toàn năng hằng hữu,
Như lời cầu của cô hoàng hậu Esther thời Dân Chúa suýt điêu linh:
“Chúng con chẳng còn ai ngoài một Thiên Chúa uy quyền”,
Khẩn thiết van xin Ngài: “cứu chúng con cho khỏi sự dữ” !
ANH TÔI VỀ HƯU
Mùa thu về ngắm cội sao già kể lể
Nghe gió hoàng hôn hát khúc kinh chiều.
Chợt thấy mình hạnh phúc biết bao nhiêu
Anh tôi về hưu
Nợ “Kẻ sĩ tang bồng” đã tròn câu “xuất xử”.
TRÀ CÂU… EM BÂY GIỜ SỐNG LẠI
Một thời mà…
Viên đạn vô tình ghim trên ngực,
Để cô thôn nữ đáng yêu chợt hóa thành cổ tích !
Để chàng thanh niên bỗng dưng tàn phế giữa đời trai…
Để tiếng chuông nhà thờ im bặt suốt tháng năm dọc dài,
Vâng “có một thời” để Trà Câu em lụi tàn phá đổ !