Views: 69
(Mến tặng những người mẹ quê vất vả một đời)
Gánh mùa xuân vai mẹ gầy sao nặng,
Bởi mỏi mòn lam lủ bụi thời gian.
Bên chồng bên con đầy vất vả gian nan,
Đôi gánh mẹ cứ đầy theo năm tháng.
Gánh mùa xuân là năm cùng tháng tận,
Mẹ chắt chiu từng từng củ kiệu, dưa hành,
Vò nếp ngon mẹ cất kỷ để dành,
Để nhà ta thơm đậm mùi bánh chưng bánh tét.
Gánh mùa xuân của mẹ là mưa dầm gió rét,
Áo củ cho mình áo mới cho con.
Mẹ hy sinh từng chút ngọt chút ngon,
Con có xuân vui là mẹ tròn mãn nguyện.
Có một thời mẹ gánh cả mùa xuân ra chiến tuyến,
Mặc bom rơi đạn lạc máu chảy đoạn trường.
Mùa xuân của mẹ là tất cả tình thương,
Mẹ muốn ôm tất cả bầy con trong vòng tay âu yếm.
Gánh mùa xuân của mẹ rồi mang đầy hoa tím,
Nước mắt buồn mẹ cắm những cành hoa.
Mỗi độ xuân về mẹ gậm nhắm nỗi xót xa,
Của những cuộc tình sinh ly tử biệt !
Gánh của mẹ trĩu nặng tình tha thiết,
Gieo mùa xuân trên muôn vạn nẻo đường.
Cho đời con dù chớp bể mưa nguồn,
Vẫn đầy ắp tin yêu mà đi tới…!
Sơn Ca Linh