Views: 8
CHA PHÊRÔ NGUYỄN CÔNG SANH (1975 – (01.4) – 2025)
Trong niềm vui sâu lắng tràn ngập tâm tình tạ ơn của Thánh lễ hôm nay, Thánh lễ dành riêng để hiệp ý tạ ơn Chúa và cầu nguyện trong dịp kỷ niệm 50 linh mục của Cha Phêrô Nguyễn Công Sanh, tự nhiên tôi chợt nhớ hai câu thơ của thi hào Kahil Gibran mà thi sĩ Nguyễn Nhật Anh đã chuyển dịch:
Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương
(Wake at dawn with winged heart
and give thanks for another day of loving!)
Với Cha Phêrô (nguyên cha sở Phù Cát, Đồng Tiến và Ngọc Thạnh), thì sau quảng đường dài thăm thẳm 50 năm trong cuộc hành trình mục tử, và sau gần 8 thập kỷ sống giữa trần gian của thân phận người, buổi sáng hôm nay khi thức dậy vẫn còn thấy được bình minh lên, chim reo hát, nắng tươi hồng…; và nhất là trong giờ nầy, vẫn còn thấy chung quanh mình có bao nhiêu người thân, bao bạn bè, bao học trò con cái xúm xít chung quanh để chúc mừng Kim Khánh linh mục, để hát câu tạ ơn Thiên Chúa, chắc ngài vui lắm, hạnh phúc lắm. Và như thế Thánh lễ tạ ơn hôm nay ý nghĩa biết bao, thân thương biết mấy, không phải chỉ để “cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy, ta được một ngày nữa để yêu thương”, mà nhất là, để tạ ơn, cám ơn Thiên Chúa đã yêu thương gìn giữ cha qua bao tháng năm dài trong chức linh mục, trong kiếp sống làm người và làm con Thiên Chúa.
Vâng, hồng ân 50 linh mục hay 80 năm phận người, trước hết, đó chính là “hồng ân của lòng thương xót của Thiên Chúa, đúng như lời của ngôn sứ Isaia đã nhắc nhở cho dân Israel mà chúng ta vừa nghe những câu đầu tiên trong Bài đọc 1: “Tôi xin nhắc lại ân nghĩa Chúa, dâng lời ca tụng Chúa, vì tất cả những gì Chúa đã thực hiện cho chúng tôi vì lòng nhân hậu lớn lao của Người đối với nhà Israel” (…). Và chắc chắn, trong ngày hôm nay, khi nhìn lại cuộc hành trình thăm thẳm đã qua của đời mục tử với bao gian nan, thách đố với xã hội, với chính quyền, với giáo dân và với chính mình (nhất là những tháng đầu sau biến cố 1975), chỉ có cha Phêrô đây mới thấy hết, mới cảm hết lòng yêu mến và sự thương cảm của Chúa dành cho mình, như chính kinh nghiệm của dân tộc Israel mà ngôn sứ Isaia muốn họ đừng bao giờ quên: “Vì yêu mến và thương cảm, chính Người đã chuộc họ về, đã vực họ dậy và mang họ đi trong suốt thời gian quá khứ”.
Cứ tưởng tượng, một chàng thanh niên chưa tới tuổi 30 … cha Phêrô đã được Đức cha Phaolô bổ nhiệm là cha sở Phù Cát ngày 24.4.1975, một thời điểm khi tỉnh Bình Định mới vừa ngưng tiếng súng (Bình Định mới vừa mừng 50 năm giải phóng: 31.3.1975), cả vùng Công giáo phía Bắc Giáo phận Qui Nhơn nói được là “tan tành mây khói”: các giáo xứ tan hoang; giáo dân di cư tứ phương, các nhà thờ sụp đổ, chính quyền địa phương hà khắc o ép đủ điều… Nếu không có ơn Chúa làm sao một linh mục trẻ như thế, kinh nghiệm mục vụ thì gần như không có gì (mới chịu chức 24 ngày), với bao chật vật, thiếu thốn, khó khăn trăm bề, đối nội đối ngoại… có đủ dũng khí và khôn ngoan để lo cho dân Chúa, để phục hồi sinh lực đức tin, để tái tạo công cuộc mục vụ…! Quả thật, Lời Chúa qua thư của thánh Phaolô gởi cho cộng đoàn Côrintô nơi Bài đọc 2 đã cho chúng ta, đặc biệt, cha Phêrô, cảm nghiệm thực sự về hồng ân của Chúa thật rõ, thật nhiều khi cha đối diện với muôn vàn thử thách của thời gian đó: “Tôi hằng cảm tạ Chúa thay cho anh em, vì ơn đã ban cho anh em trong Chúa Kitô. Vì chưng, trong Ngài, anh em được tràn đầy mọi ơn ngôn ngữ và ơn hiểu biết, đúng như Chúa Kitô đã minh chứng nơi anh em, khiến anh em không thiếu ơn nào nữa… Cũng chính Ngài sẽ ban cho anh em bền vững đến cùng…”.
Thưa cha Phêrô, quả thật, kể từ ngày 1.4 của năm 75 định mệnh ấy, mỗi chặng đường Cha đã đi qua là mỗi chặng đường ghi đậm hồng ân bao la của Thiên Chúa. Và con cũng xin thưa với Cha rằng, hôm nay trong dịp kỷ niệm nầy, cha dâng lời tạ ơn Thiên Chúa, thì xin Cha cũng nhận nơi chúng con, nơi Giáo Hội, nơi Giáo phận Qui Nhơn, đặc biệt, nơi các cộng đoàn và địa chỉ mục vụ mà cha đã đi qua, đã chăm sóc lời cảm mến tri ân như: Phù Cát, Cây rõi, Đại An, Phù Mỹ, Nước Nhĩ, Gò Găng, Hòa Mục, An Mỹ, Đồng Tiến, Ngọc Thạnh, Vân Canh, Sông Cát… Vâng, đó là những nơi với biết bao con chiên, bao cộng đoàn đã nhận nơi cha bao Thánh lễ và các bí tích được cử hành, bao lời cầu nguyện hy sinh, bao hướng dẫn, chia sẻ, phục vụ… Chúng con tin rằng, những gì Cha đã làm cho Hội Thánh, cho Giáo phận, cho các linh hồn, cho anh em linh mục đã đang và sẽ đơm hoa kết trái.
Dĩ nhiên, con nghĩ rằng, cùng với tâm tình tạ ơn, chắc chắn trong cha cũng vương vấn một chút thổn thức của tâm tình sám hối; sự sám hối đúng nghĩa của Mùa Chay thánh mà bất cứ ai khi nhìn lại tháng năm cuộc đời cũng đều phải có như lời gọi mời của Lời Chúa trong những ngày này “Đây là lúc thuận tiện, đây là giờ cứu độ”; hay như cảm nhận đầy tâm tình đạo đức của cố linh mục thi sĩ Nguyễn Xuân Văn, khi nhìn lại cuộc đời dịp ngài mừng Kim Khánh linh mục của mình qua cảm nhận của bài thơ “Hãy quên đi”:
Hãy quay về tìm lại đường ơn gọi
Đường hy sinh sáng chói ý trời cao.
Hãy dừng chân nghe tiếng gọi ngọt ngào
Tiếng Con Chúa thì thào trên thập giá.
Dừng chân lại nhìn cuộc đời tàn tạ
Như thân cây đang úa lá khô cành,
Nhựa sống thừa không đủ tạo màu xanh
Cho mái tóc,biến nhanh thời hoa mộng.
Hãy cố tạo niềm vui cho cuộc sống
Bằng tình thương,bằng Hy Lễ mỗi ngày
Bằng lời thơ dìu dịu toả hương bay
Dâng lên Mẹ với tâm tình con thảo.
Và như gợi ý của câu kết bài thơ trên “Dâng lên Mẹ với tâm tình con thảo”, Thánh lễ tạ ơn Chúa qua hồng ân Kim khánh linh mục hôm nay sẽ đong đây ý nghĩa khi được kết hợp với chính tâm tình của Đức Mẹ Maria trong lời kinh “đi cùng năm tháng” MAGNIFICAT. Vâng, hơn ai hết, hôm nay, cha sẽ là người thích hợp nhất, để cùng với Đức Mẹ hát to lên rằng: “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa, và thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa… vì Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ của Chúa… đã làm cho tôi nhưng sự trọng đại”.
Trước hồng ân cao cả mà Chúa đã dành cho cha trên cuộc đời mình, xin được hiệp hiệp ý tạ ơn Chúa với cha và nguyện chúc cha luôn mạnh hồn khỏe xác, thanh thản bình yên trong những ngày còn lại của thời hưu dưỡng này, để cha tận dụng thời gian quý hóa này, từng ngày một, thực hiện hai điều mà cha Trăng Thập Tự, bạn cùng lớp và cũng sắp mừng kỷ niệm 50 năm linh mục, đã ước mơ, được gói ghém nơi hai câu đối:
Giọt mến chúa, chắt chiu từng ngày, nâng niu nuôi cuộc sống.
Giây yêu người, chắp nhặt từng bữa, trau chuốt dệt mùa xuân.
Trương Đình Hiền