Views: 5
(Chúa Nhật Thăng Thiên 2025)
Người ta cho rằng: được “bay lên” là câu chuyện của ước mơ, của khát vọng; và đó thường là ước mơ hay khát vọng của tuổi thơ, như cách cảm nhận được diễn tả qua một ca khúc rất được các em học sinh tuổi teen ưa thích: ca khúc “Bay lên nhé ước mơ học trò” được ca sĩ Miu Lê thể hiện: “Bay lên nhé những nụ cười nồng ấm! Những ngọt ngào rạng rỡ ước mơ. Ngày mai muôn vì sao lấp lánh soi con đường. Và những con đường thênh thang mang ta đi thật xa. Bay lên nhé những hy vọng biếc xanh! Chấp cánh vui buồn dù là hạnh phúc mong manh. Ta sẽ mang về nụ cười hồn nhiên thuở nào. Ôm ấp hy vọng về một tương lai sáng tươi…”
Hôm nay, phụng vụ của Hội Thánh Công Giáo long trọng mừng một cuộc “Bay lên”, không là “Bay lên của ước mơ” mà là cuộc “Bay lên” hiện thực trong lịch sử cách đây gần 2000 năm, cho dù đó là “câu chuyện của Lịch sử cứu độ”. Vâng, hôm nay Giáo Hội long trọng mừng biến cố “Chúa Kitô thăng thiên hay Chúa về trời”.
Thế nhưng làm sao hiểu đúng và sống đúng mầu nhiệm “Chúa Thăng Thiên”, chân lý “Chúa về trời” hay sự thật “Chúa ngự bên hữu Thiên Chúa”?
Để diễn tả và giải trình giáo lý về “ý nghĩa cốt lõi của mầu nhiệm Thăng Thiên”, thánh sử Luca, tác giả sách Tin Mừng Luca và Công vụ Tông Đồ, đã bắt chước Chúa Giêsu, mượn cách nói “dụ ngôn” như chúng ta vừa nghe qua hai trích đoạn:
– Bài đọc 1: Cv 1,9-11: Nói xong, Người được cất lên ngay trước mắt các ông, và có đám mây quyện lấy Người, khiến các ông không còn thấy Người nữa. Và đang lúc các ông còn đăm đăm nhìn lên trời phía Người đi, thì bỗng có hai người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh và nói: “Hỡi những người Ga-li-lê, sao còn đứng nhìn lên trời? Đức Giê-su, Đấng vừa lìa bỏ các ông và được rước lên trời, cũng sẽ ngự đến y như các ông đã thấy Người lên trời.”
– Tin mừng: Lc 24,50-53: Sau đó, Người dẫn các ông tới gần Bê-ta-ni-a, rồi giơ tay chúc lành cho các ông. Và đang khi chúc lành, thì Người rời khỏi các ông và được đem lên trời. Bấy giờ các ông bái lạy Người, rồi trở lại Giê-ru-sa-lem, lòng đầy hoan hỷ, và hằng ở trong Đền Thờ mà chúc tụng Thiên Chúa.
Vâng, qua ngôn ngữ Kinh Thánh lẫn Phụng vụ, mầu nhiệm Đức Kitô hoàn tất công cuộc Vượt Qua của Ngài, hoàn tất giai đoạn Lịch sử cứu độ của thời “Nhập Thể chốn trần gian”… đã được diễn tả bằng một tên gọi rất “tượng hình” đó là Thăng Thiên, Về Trời, Ngự bên hữu Thiên Chúa…
Vì thế, có thể nói được rằng: Chúa Thăng Thiên chính là một “dụ ngôn về Nước Trời của Chúa Thánh Thần và Hội Thánh” để tiếp nối lời rao giảng về “Tin mừng Nước Trời” của Chúa Kitô, một Nước Trời đã bắt đầu hiện thực, một Nước Trời đã được kết trái đơm hoa mà Đấng là Đầu của Nhiệm Thể, Đức Kitô phục sinh, “tiến vào trước để đoàn dân được cứu chuộc tiến bước theo sau” (Kinh Tiền Tụng).
Cùng với nội dung mạc khải mang chiều kích tín lý để xác tín vào cùng đích Nước Trời, sứ điệp Thăng Thiên còn khơi lên niềm hy vọng cánh chung: “Thầy đi thì có ích cho chúng con… Thầy đi để dọn chỗ cho chúng con… Thầy đi về cùng Cha…”. Thăng Thiên chính là tiêu đích, là điểm tựa, là quê hương… cho hàng hàng lớp lớp những con người, trong số đó, có đông đảo những anh chị em chúng ta “đến từ những đau khổ lớn lao”, chấp nhận “giặt áo đời mình trong máu Con Chiên” và nay đang “mặc áo trắng tinh, tay cầm cành vạn tuế” (Kh 7,9-14) chung hưởng phúc vinh quang đời đời trong Nước Chúa.
Và như thế, Thăng Thiên không bao giờ được hiểu như một ra đi, lìa xa, khuất bóng, vĩnh biệt ngàn thu; mà là một mở ra, khai diễn một lộ trình mới, một chương mới trong cuộc lữ hành cứu độ của Dân Mới mà vai trò của Chúa Thánh Thần sẽ hiện thực rõ nét: “Còn anh em, hãy ở lại trong thành, cho đến khi nhận được quyền năng từ trời cao ban xuống.” (Lc 24,48-49). Nói cách khác, việc “Chúa lên trời” không nhằm lôi kéo thế giới “thoát tục”, xa rời hiện thực cuộc sống để chìm vào mộng ảo hão huyền: Ðang khi các ông còn ngước mắt lên trời nhìn theo Người đang xa đi…, nhưng đốc thúc, gọi mời “trở về với thế giới, với con người, với hiện thực cuộc sống”: thì bỗng có hai người mặc áo trắng đứng gần các ông và nói rằng: “Hỡi người Galilê, sao các ông còn đứng nhìn lên trời?…
Ý nghĩa này làm tôi tìm gặp một cách nhìn đồng điệu của tác giả Nguyễn Quốc Chính khi chia sẻ trên facebook cảm nhận về chủ đề “Tổ Quốc bay lên” của Ngày Thơ Việt Nam lần thứ 23, mừng 50 năm thống nhất Đất nước: “Gã khờ nghe câu ‘Tổ quốc bay lên’ mà thấy nó cao quá, xa quá, chẳng chạm được vào thực tế đang níu chân biết bao phận người. Bay thế nào, bay đến đâu khi dưới mặt đất vẫn còn bao đứa trẻ co ro trong giá rét, bụng đói mà mắt vẫn sáng lên vì một giấc mơ nhỏ nhoi? Khi có những mái nhà vẫn dột nát, những con đường đến lớp vẫn lầy lội bùn đất và những tiếng cười của trẻ con bị át đi bởi tiếng gió hun hút lạnh lẽo? Bay lên bằng gì? Bằng những câu chữ hào nhoáng? Bằng những khẩu hiệu mỹ miều? Hay bằng chính đôi cánh rã rời của những người vẫn đang nhọc nhằn mưu sinh mà chẳng dám mơ cao xa? … Tổ quốc muốn bay lên thì trước hết phải nâng được những phận đời còn chới với. Bay lên nhưng đừng để người ở dưới phải cúi đầu nhìn theo mà lòng trống rỗng. Bay lên nhưng đừng bỏ lại ai phía sau”.
Cùng với niềm hy vọng mang chiều kích nhân văn và hiện thực, sứ điệp Thăng Thiên còn chuyển tải một thông điệp đầy hoan vui tích cực: Các ông thờ lạy Người, và trở về Giêrusalem lòng đầy vui mừng. (Lc 24,50-52)! Vâng, đây là cuộc trở về với thế giới đời thường trong tin yêu hy vọng ngút ngàn vào quyền năng của Thiên Chúa, Đấng “làm cho Đức Kitô trỗi dậy từ cõi chết, và đặt ngự bên hữu Người trên trời.” (Ep 1,20).
Thật vậy, đời sống và ơn gọi Kitô hữu chỉ có ý nghĩa khi gắn liền với mầu nhiệm Vượt qua của Đức Kitô: Kitô hữu theo Chúa không phải là một hành vi của chán đời, thất vọng về cuộc sống trần thế để đi tìm một Nước Trời huyễn hoặc nào đó… mà chính là dấn thân theo Đức Kitô đi vào giữa lòng thế giới; là “trở lại Giêrusalem của nhịp sống đời thường” để mà yêu thương và phục vụ. Vì thế, sứ điệp Thăng Thiên hôm nay chính là lời mời gọi dấn thân yêu thương và phục vụ con người, hy sinh và từ bỏ để dễ dàng vươn cao trong sứ vụ Tông đồ, như cách cảm nhận đầy tính nhân văn trong bài thơ “Bay Lên” của thi sĩ Nguyễn Ba TH:
Tôi hỏi đám mây chì mọng nước,
làm sao mà mây bay được
Đám mây trả lời qua mắt ướt
hãy thương thật nhiều
những cánh đồng khô khát héo hon…
Hômnay, sứ điệp Thăng Thiên cũng đang ngỏ lời với mọi người chúng ta, đặc biệt với các bạn trẻ, như thế: “Hỡi anh chị em, sao còn ngước mắt nhìn trời… thế giới còn bao nhiêu địa chỉ Giêrusalem, Giuđêa, Samaria… những “cánh đồng khô khát héo hon” chưa đón nhận được giọt nước mát của Tin Mừng Cứu Độ. Hãy là những “đám mây bay lên” để mang về những giọt nước mát yêu thương trên những cánh đồng cằn khô ơn cứu độ…”
Được trang bị với niềm tin yêu hy vọng ngút ngàn đó, chắc chắn cuộc hành trình về trời của mỗi người Kitô hữu sẽ không “thất bại nửa đường” như chuyến bay vào không gian của phi thuyền con thoi Challenger bị nổ tung trên bầu trời Đại Tây dương sau 1 phút 13 giây ngày 28.01.1986; hay như kiểu “Đường đi không đến” của các chiến sĩ Bộ đội “sinh Bắc tử Nam” trong Hồi ký chiến tranh của nhà văn Xuân Vũ. Vâng, đường về trời của mỗi người chúng ta, là “Đường Đi phải đến”. Ước gì lời gọi mời của sứ điệp Thăng Thiên trong Năm Thánh hy vọng 2025 này, sẽ đốc thúc chúng ta cùng hân hoan tiến bước trong cuộc hành trình theo Đức Kitô và gặp gỡ được Ngài; để cùng Ngài tiếp tục “Thăng Thiên”, tiếp tục “Bay Lên”; “bay lên nhưng không bỏ lại ai ở phía sau”.
Trương Đình Hiền (Thăng Thiên 2025)