Bốn mươi hai năm, Em dứt “tình giây oan” để đi tìm “cõi phúc”, Đủ rồi một chút nghèo, chút nạn, chút long đong… Một chút thương đau, u buồn, nhẫn nhục… Của lễ đời em, như những giọt nến cuối cùng!
Và xin em, hãy là bình bạch ngọc đựng dầu thơm cam tùng chất ngất! Để những chiếc lá vàng, những cánh hoa rơi, những vì sao lạc… Được nhặt về, được nâng niu… để từ đây lớn lên xanh ngát địa đàng! Tạ gọi anh, ta gọi em, Những người đi nhặt những mùa…