Thập Giá buồn từ đồi Can-Vê, luôn rỡ rạng, Lời trối hôm nào “…là con Mẹ…là Mẹ con…”! Hai ngàn năm qua con tin Mẹ vẫn vuông tròn, Đơn giản thôi, bởi đây, mối “duyên tình cứu độ” !
Nên “một cõi đi về” của ta là tin yêu hy vọng, Một cõi thiên đường luôn mơ ước dẫu xa xôi. Thiên đường đó, thật sự hôm nay, đã có rồi. Khi vun xới, chắt chiu, nhịp cầu yêu thương, phục vụ !