CHUYỆN HAI NGƯỜI THƯƠNG BINH NĂM ẤY

,

Views: 3

Tháng Tư mùa Xuân ấy,

Giờ đã năm mươi năm.

Kỷ niệm nào trở lại,

Năm một chín bảy lăm!

Chuyện ngày xưa chinh chiến,

Hai mươi năm tương tàn.

Thân mẹ già đau điếng,

Những đứa con Việt Nam!

Khi hoàng hôn chợt xuống,

Và đêm bỗng dần lên.

Bên khu rừng Long Khánh,

Tiếng súng vẫn vang rền…

Chiến trường giờ vắng lặng,

Chỉ còn tiếng rên than,

Như hồn ma văng vẳng,

Mùi tử khí lan tràn…

Hai xác gần nhau đó,

Lại là hai thương binh.

Máu me và loang lổ,

Thương tích dính đầy mình…

Anh ka-ki mũ cối,

Bộ đội Miền Bắc vô.

Anh rằn ri mũ sắt,

Lính Miền Nam “Nhảy dù”.

Mới mấy giờ trước đó,

Họ la hét xung phong,

Lưỡi lê và khói súng,

Thù hận ngút trong lòng!

Giờ đây khi nằm xuống,

Giữa lau lách đồng hoang.

Vết thương và máu nóng,

Họ chỉ thấy hoàng tàn!

Một người còn tỉnh táo,

Một người đã thiếp đi.

Ngồi lên anh Bộ đội,

Gắng tìm một chút gì…

Còn một nắm cơm vắt

Cuộn tròn tấm áo mưa.

Vết thương giờ đau thắt,

Máu ướt đẫm như mưa…

Nhìn sang anh lính “ngụy”

Đang ngủ giấc yên bình.

Tiếng ngáy hòa nhịp thở,

Vết thương chắc đang lành…

Biết mình không qua khỏi,

Anh bộ đội lặng thinh,

Đặt áo mưa cơm vắt

Trên người lính thương binh…

Khi bình minh trở lại,

Người lính mở mắt nhìn,

Thấy trời xanh bát ngát,

Nghe chim hót xung quanh…

Thì ra mình chưa chết,

Sau trận chiến kinh hoàng.

Xác người nằm la liệt,

Như những gốc cây hoang…

Gắng ngồi lên quan sát,

Bên cạnh có một người,

Anh bộ đội đã chết,

Trên môi điểm nụ cười!

Anh lính giờ chợt thấy

Có cái chi trên mình,

Áo mưa và cơm vắt

Thì ra vật cứu sinh…

Mênh mông trời đất ấy,

Bỗng linh thiêng chợt về,

Trong tìm người lính trẻ,

Bừng dậy khỏi cơn mê!

Thì đây là quà tặng,

Là hy vọng cứu sinh,

Người anh em bộ đội

Để lại riêng cho mình!

Chuyện ngày xưa chưa kể,

Còn có biết bao nhiêu,

Những người con của mẹ,

Tình yêu đẹp mĩ miều!

Trên nẻo đường ly loạn,

Giữa bom đạn thương đau

Đầy hận thù chết chóc,

Người ta vẫn thương nhau!

Năm mươi năm ngày ấy,

Trang ký ức nhạt nhòa.

Mối tình xưa sống mãi,

Dẫu mùa xuân đi qua!

Sơn Ca Linh (2/5/2025)