Views: 28
“NHỮNG AI CHẠM TỚI NGÀI ĐỀU ĐƯỢC KHỎI BỆNH” (Mc 6,56) VÀ CÚ CHẠM NHẸ CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẦY NIỀM TIN. (Mc 5,21-43)
Ai từng chạm được “Bàn tay đó”
Hãy mách dùm tôi ở nơi đâu ?
Tôi nghe Ngài đến từ lâu lắm,
Làm sao diện kiến, đến khi nào ?
Nghe có người từ nơi phố nọ,
Mù tăm từ lúc mới chào đời…
Một chút bùn một bàn tay chạm nhẹ,
Thấy bầu trời rạng rỡ tinh khôi !
Nghe nói có mười chàng phung hủi,
Bạo gan từ giã chốn hoang tàn.
Đi với mỗi hành trang hy vọng,
Mà về trong chất ngất hân hoan.
Rồi cả chuyện động trời quỷ ám,
Xuất khỏi người nhập với đàn heo,
Hay mẹ góa Na-im đưa đám,
Người con trai sống lại một lèo !
Thêm cái chuyện thành Bê-ta-nia đó,
Chàng La-da-rô chết thúi trong mồ.
Chỉ một tiếng, một lời uy dũng,
Vùng đứng lên sống lại ngon ơ !
Không chỉ bọn đui què mẻ sức,
Mới ào ào tiếp cận lắng nghe.
Có cả người quyền to lớn chức,
Cũng đến, cũng tin trọn một bề !
Và cũng lại có cả nầy trẻ nhỏ,
Gặp Ngài là chúng được ưu tiên.
Có cả chuyện cô điếm bên thành nọ,
Dưới chân Ngài nhỏ lệ triền miên !
Nói chung ai được Ngài chạm đến,
Cả quỷ thần, bão tố cuồng phong,
Bệnh tâm hồn hay nỗi đau thể xác…
Đều an vui hạnh phúc ngập lòng !
Gặp Ngài thôi, tôi cần phải đến,
Dẫu là người tiểu tốt vô danh,
Là phận nữ thấp hèn dân ngoại,
Nhưng tôi tin Ngài sẽ không đành !
Và ở giữa dòng người đô hội,
Biết làm sao, làm sao diện kiến Ngài ?
Tâm sự, bệnh tình biết làm sao nói ?
Phải liều thôi, niềm tin chính là đây !
Tôi phải chạm, dầu chỉ là chạm nhẹ,
Không phải vào người chỉ gấu áo thôi.
Ngài phải biết, tôi tin Ngài biết rõ,
Từng nổi đau, từng mỗi cuộc đời !
Thầy ơi vạn lần con xin lỗi,
Cú chạm rồi là của chính con.
Con đã khỏi, muôn vàn cảm đội,
Thầy thương phận bé bỏng mỏng dòn !….
Thì ra tin là cú chạm nhẹ,
Mà con tim xác tín vững vàng.
Với cõi lòng tinh trong khiêm hạ,
Chúa quyền năng rộng rãi thi ân !
Sơn Ca Linh (28/6/2015)