DẪU ĐỜI QUA… MỘT THOÁNG PHÙ DU

Views: 17

(Chút cảm nhận về cố linh mục Anrê Hoàng Minh Tâm)

Cuộc đời chớp vội, ánh sao băng,

Mới đó mà nay đã “vĩnh hằng”.

Tàu đời mang anh về ga cuối,

Trần gian đã dạo mấy mùa trăng!

Quảng Bình năm ấy giã cố hương,

Tóc xanh lận đận buổi lên đường.

“Tám mốt” năm dài con sông ấy,

Thuyền anh trôi dạt khắp bốn phương!

Và anh đã chọn bến Qui Nhơn,

Tang bồng hồ thỉ nhẹ cánh buồm.

Mặc chỗ nước sâu, đời chinh chiến…

Chọc trời khuấy nước mấy ai hơn!

Rồi bước chân đi để dấu mòn,

Lạc Điền, Trà Câu… thắm vết son.

Những ngày Xuân Bích còn vang vọng,

Đà Lạt ngàn thông tiếng vẫn còn!

Và rồi thánh chức đại thiên ân,

Đưa anh sang mãi Phi-luật-tân,

Nhỡ mãi bàn tay người đã đặt,

Đức Phaolô sáu quả ân cần!

Từ ấy anh mang phận chủ chiên,

Gieo bước hành hương khắp mọi miền,

Dẫu cho biển đời vương sóng gió,

Mặc đường mục vụ lắm oan khiên!

Năm bốn năm mục tử hành trình,

Qui Hiệp, Đồng Tiến, với Hòa Ninh,

Những tháng ngày dài nơi Kiên Ngãi,

Câu thơ, ly rượu thắm nghĩa tình!

Anh chọn Làng Sông chốn êm đềm,

Những năm cuối đời để lặng im,

Âm thầm chuẩn bị hy lễ cuối,

Câu kinh chưa tròn để viết thêm!

Rồi ngày chưa dịu nắng chiều vương,

Anh như hành lữ bước trên đường.

Giờ điểm âm vang lời Chúa gọi

Anh vừa kết thúc cuộc hành hương!

Ngẫm đời anh nhớ Sách Giảng Viên:

Một thuở ra đời, thuở quy tiên,

Một thời để cười, thời để khóc…

Dòng phù vân vẫn chảy triền miên!

Tạ ơn câu hát của nghìn thu,

Chúa gọi anh giữa chốn mịt mù.

Thân cát bụi phục sinh vĩnh cửu,

Dẫu đời qua… một thoáng phù du!

Sơn Ca Linh (21/5/2025)