ĐÂY CHÍNH LÀ GIỜ CỦA CHÚA!

Views: 1

(CHÚA NHẬT 2 THƯỜNG NIÊN NĂM C 2025)

          Hình ảnh “hết rượu, khô rượu”  trong sinh hoạt đời thường và cả trong lãnh vực thi ca nghệ thuật, hay thần học tôn giáo đã trở nên dấu chỉ của của bẽ bàng, dang dở, thất bại… Cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương trong bài thơ “Đời vắng em rồi” đã nhắc tới hình ảnh nầy qua 2 câu thơ để đời:

          Em ơi lửa tắt bình khô rượu,

          Đời vắng em rồi say với ai?

          Và hôm nay, trong trích đoạn Tin Mừng Gioan, Đức Mẹ Maria đã nhắn gởi đến Chúa Giêsu Con Mẹ một lời “cảnh báo thân mật” trong một bữa tiệc cưới tại miền Cana: “Họ hết rượu rồi”.

          Nếu “Lửa tắt bình khô rượu” trong thơ của Vũ Hoàng Chương, chắc chắn đang nhắm đến tình yêu-hôn nhân-gia đình đang có vấn đề, một tình yêu đã tan vỡ vì “đời vắng em rồi”. Trong khi đó, “Họ hết rượu rồi” trong ngôn ngữ của Thánh sử Gioan lại muốn quy về một viễn tượng rộng lớn hơn, bao la hơn; không đơn giản chỉ là một tình yêu đôi lứa, một gia đình… mà cả gia đình nhân loại; một nhân loại đang trên đường tan rã, lạc lầm, tội lỗi và đầy bóng tối…!

          Nếu trong tiệc cưới Cana, cho dù Chúa Giêsu có thưa với Mẹ rằng “Giờ của con chưa đến”, thì sau đó Ngài vẫn thể hiện quyền năng: “Các anh đổ đầy nước vào chum đi”. Quả thật, cái “Giờ” của Đức Kitô, cái “Giờ” mà ở đó “quyền lực của thế gian bị ném ra ngoài” (Ga 12,31), cái giờ mà ở đó “Con Người được tôn vinh” (Ga 12,23) … quả thật đang khởi sự từ hôm nay, nơi phép lạ “nước lã hóa thành rượu ngon” này, và sẽ trọn vẹn khi Ngài thưa với Chúa Cha vào chiều thứ Sáu trên Đồi Sọ: “Con xin phó linh hồn Con trong tay Cha… và mọi sự đã hoàn tất” (Lc 23,46; Ga 19,30).

          Vào thời điểm của đám cưới Cana, cho dẫu “Máu và Nuớc” chưa chảy tràn trên nhân loại, thì sự hiện diện của Ngài cũng đã làm cho cả ngàn lít nước lã nhạt nhẽo vô vị kia trở nên những ly rượu nồng ấm áp; đã “cứu” bữa tiệc đáng lẽ phải đối mặt với thất bại, dở dang, nhục nhã vì thiếu rượu, được tiếp nối với tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Và như thế, qua dấu chỉ đặc biệt nầy, Thánh sử Gioan, đã muốn xác định rằng: nhân loại sẽ được cứu không chỉ “một bàn thua trông thấy” giới hạn trong một đám cưới gia đình, mà từ đây có thể ngẩng cao đầu để hát lên vui mừng, như Isaia đã hát lên trong những ngàn năm trước: “Chẳng còn ai réo tên ngươi: “Đồ bị ruồng bỏ!” Xứ sở ngươi hết bị tiếng là “Phận bạc duyên đơn”. Nhưng ngươi được gọi: “Ái khanh lòng ta hỡi!” Xứ sở ngươi nức tiếng là “Duyên thắm chỉ hồng”. Vì ngươi sẽ được Chúa đem lòng sủng ái, và Chúa lập hôn ước cùng xứ sở ngươi. Như trai tài sánh duyên cùng thục nữ, Đấng tác tạo ngươi sẽ cưới ngươi về…” (Is 62,1-5).

          Và như thế, sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta: trên hết mọi sự hãy nhận ra cái “GIỜ CỦA CHÚA”. Đó cũng chính là hãy nhìn về phía trước, phía của niềm hy vọng, phía của lòng trông cậy vào một Thiên Chúa yêu thương …, để như dân Do Thái thuở nào, luôn “ngộ” ra rằng: những vất vả đau thương, những tù đày nô lệ, những đắng cay tủi hờn, những nguy nan bệnh hoạn, những thất bại, dở dang… tất cả chỉ là tao luyện, tất cả chỉ là thử thách của tình yêu, bao dung và tha thứ, của ước giao và hẹn hò cho một tương lai rực sáng, cho một ngày mới sẽ lên ngôi, cho một mùa xuân đang trở lại… Bởi vì: Thiên Chúa là tình yêu, Thiên Chúa là Đấng trung tín và “Giờ” của Ngài  lúc nào cũng ở trong thời khắc đã điểm.

          Quả thật, trong ánh nhìn đức tin của những tâm hồn vững niềm trông cậy và tràn ngập yêu thương, bao giờ họ cũng nhận ra “Giờ của Thiên Chúa đã điểm”.

          Giờ của Ngài đã điểm trên những đôi vai oằn gánh nặng khổ đau đói khát của những con người đang bị chà đạp và bóc lột bất công trên mọi miền thế giới.

          Giờ của Ngài đã điểm trên những bản án bất công trù dập xuống trên những con người đang đấu tranh cho lẽ phải, công bình, tự do và những giá trị tốt đẹp của con người.

          Giờ của Ngài đã điểm trong những hy sinh âm thầm và những giọt mồ hôi lặng lẽ của những người cha, người mẹ đang tảo tần khuya sớm với liêm khiết thật thà trên khắp các công trường thế giới để nuôi sống gia đình và xây dựng thế giới nầy.

          Giờ của Ngài đã điểm trong những tình yêu trọn hảo của những cặp uyên ương khi đón nhận nhau trong tình yêu biết cho đi và quảng đại, biết quên mình và hy sinh để thực hiện đến cùng lời cam kết của bí tích Hôn phối.

          Giờ của Ngài đã điểm nơi những cô gái, những chàng trai dâng hiến tuổi xuân và sắc đẹp, tài năng và mộng ước để sẵn sàng “vĩnh thệ” cho một tình yêu vĩ đại bao la trong nghi lễ khấn dòng hay trong ngày lãnh nhận bí tích truyền chức thánh…

          Và trên hết, ở đây giờ nầy, Giờ của Ngài đã điểm khi tất cả chúng ta được diễm phúc lắng nghe Lời và sắp sửa đón nhận chính tấm bánh và ly rượu đã được Ngài biến thành Máu Thịt để nuôi sống chúng ta.

          Thì ra, những giọt nước lã ở Cana ngày xưa hay những giọt đắng trong chính cuộc đời hôm nay đều có thể biến thành những giọt rượu thơm nồng. Cho nên điều quan trọng cuối cùng đó chính là từng phút giây biết mở rộng cõi lòng để nhận ra: “ĐÂY CHÍNH LÀ GIỜ CỦA CHÚA”.

Trương Đình Hiền