Views: 36
(hay chuyện “MƯỜI CÔ TRINH NỮ CHONG ĐÈN”)
(Chút cảm nhận về sứ điệp “Mùa Vọng” qua trích đoạn Tin Mừng Mt 25,1-13)
Chiếc đèn em mang,
Có thể cạn dầu khi đêm chưa kịp sáng,
Khi hừng đông còn sẽ mãi đợi thêm…
Và đôi mắt em,
Cứ dã dượi đòi nhắm lại ngủ giấc êm đềm,
Mặc thời gian trôi, mặc người về bất chợt!
Em đâu phải thiên thần,
Để phơi phới mùa xuân và không bao giờ mỏi mệt,
Đâu phải cội thông già,
Để hè qua, đông lại vẫn xanh mướt vi vu
Em chỉ là loài hoa cỏ,
Sớm nở tối tàn, và héo úa mỗi độ vàng thu,
Sẽ tan lúc nắng lên như giọt sương bé bỏng…
Giữa những đêm dài lửa đạn… làm sao em trụ vững,
Giữa thác loạn cuộc đời,
Em làm sao đứng vững trước bão tố cuồng phong?
Em chỉ là thân gái dặm trường tay trắng long đong,
Lấy gì để,
Thức mãi qua đêm với ngọn đèn trên tay rực sáng!
Nhưng hãy cố lên em,
Một chút nữa thôi, kìa hừng đông đang ló dạng,
Khổ cực, đọa đày, mỏi mệt, héo hon…
Một chút dầu, một chút tình, một chút sắt son,
Em hãy ngẩng đầu lên… vì kìa Ngài đang chợt tới!
Thì ra em ơi,
Ngài đã về đây khi em chưa từng đứng đợi,
Ngài đã viết tên em ngay giữa lòng bàn tay!
Ngài đã yêu em từ muôn thuở trải tháng năm dài,
Nên xin em,
Hãy vững niềm tin, cầm đèn sáng, đừng bao giờ thất vọng!
Sơn Ca Linh (11/12/2024)