Views: 33
Nhân kỷ niệm 2 năm ngày qua đời của Đức Cha nhạc sĩ Phaolô Nguyễn Văn Hoà (2017 – 14/2 – 2019), xin giới thiệu một bài thơ cũ viết về ngài…
Chiếc lá về cội,
Chiếc lá vừa rơi trong đêm,
Bầu trời hơi tối lại,
Khi một ánh sao chợt vừa vụt tắt !
Cánh én ngoài kia,
Tối nay mang nốt trầm hiu hắt,
Không phải mùa xuân mà với một tin buồn !
Nghe nhè nhẹ đâu đó,
Có dòng nước mắt tuôn,
Hay một nỗi tiếc thương
đọng thành lời than thở !
Người đã đi qua với mối tình nặng nợ,
Của người mục tử che chở những đàn chiên.
Như người nghệ sĩ,
Tiếng dương cầm còn vang mãi triền miên,
Mà khúc hát Sêraphim
ngân hoài theo năm tháng !
Vẫn biết dòng sông,
Phải trôi về bao la biển rộng,
Chấp nhận phận người,
Lại trở về nguồn cội vô biên,
Nhưng trong đáy sâu,
Của một miền thăm thẳm trái tim,
Vẫn nứt kẻ một đường riêng nhức nhối.
Nén hương lòng,
Kính tiễn cha hành hương đi về cội,
Mau hợp đoàn cùng muôn triệu thánh nhân.
Để khúc Sêraphim,
Cả thiên đàng cùng đồng giọng vang ngân,
Riêng cõi thế vạn lần thương tiếc nhớ !
“Requiescat In Pace” (R.I.P)
Kính dâng về cha một lời kinh nhỏ !
Sơn Ca Linh
(Kính dâng hương hồn Đc Phaolô Nguyễn Văn Hòa,
Người vừa ra đi trong chính đêm Valentine’s Day, 14/2/2017)