Views: 117
Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì huống hồ là anh em, ôi những kẻ kém tin ! (Mt 6,30)
Yên lặng lắm mới nghe lời thỏ thẻ,
Và lắng tai mới rõ tiếng thì thầm.
Có ai qua xin bước dùm bước nhẹ,
Kẻo giật mình mà cỏ lại lặng câm !
Đến từ đâu, chỉ biết có bên đường lây lất,
Đã mấy mùa qua ngập nắng dãi mưa dầu.
Héo úa xác xơ dưới bàn chân tất bật,
Rồi lại lên xanh khi xuân lại bắt đầu !
Biết phận mình tối tăm đời cỏ dại,
Nên lặng thầm chăm chút sắc non xanh.
Để nẻo đường quê quen thuộc yên lành,
Cho bác nông dân yên ngồi nghỉ mệt…
Nâng bàn chân em trên đường đi học,
Cỏ dịu dàng theo những bước chân son.
Hoan vui mùa cưới, héo hắt đường tang…
Khô vàng nắng đổ, xác xơ mùa bão lụt…
Đời cỏ dại nay còn mai mất hút,
Có chi đâu mà tính cuộc hơn thua !
Con sẻ bay qua, cánh huệ ngoài kia…
Cũng vậy thôi, tất cả…trong quan phòng sáng tạo !
Ta vẫn là ta, xin làm thân cỏ dại,
Chọn màu xanh, chọn ẩn khuất bên đường.
Khỏi nợ trần, sạch oan khúc, vấn vương…
Có lâu đâu, một thoáng về nguồn cội !
Sơn Ca Linh (8/7/2019)