Views: 64
(MÌNH MÁU CHÚA KITÔ NĂM B 2021)
Đức tin của người Kitô hữu, có thể nói được, là “bơi lội hằng ngày trong biển các Mầu Nhiệm”; và quả thật, nếu không có “Ơn trên”, dễ gì chúng ta “kham nổi” một trời mầu nhiệm trong Đạo, trong đó có mầu nhiệm Thánh Thể. Chính các môn đệ Chúa Giêsu, sau khi nghe bài giáo lý về Thánh Thể (Bánh Hằng Sống) đã càm ràm với nhau và một số bỏ đi: “Lời nầy chướng tai qua. Ai mà nghe nỗi” (Ga 6,60).
Nhưng mỗi lần cử hành Mầu Nhiệm Thánh Thể, Hội Thánh không nhằm chỉ một mục đích “quảng diễn chân lý đức tin về Thánh Thể”; cho dù Hội Thánh tuyên xưng cách trang trọng ngay sau khi bánh và rượu được hiến thánh để trở nên Mình Máu Chúa Kitô: “Đây là mầu nhiệm đức tin”. Vâng, Lễ Tạ Ơn hay Bí Tích Thánh Thể không là một “tín điều trừu tượng”, một “chân lý cao siêu trên các tầng mây”…, mà là một “kho tàng của cải thiêng liêng”; hay hơn nữa, một ngôi vị một con người, như Hiến chế Phụng vụ minh định: “Thật vậy, phép Thánh Thể Chí Thánh chứa đựng toàn bộ của cải thiêng liêng của Hội Thánh, đó là chính Đức Kitô, Chiên Vượt Qua của chúng ta” (PV 47). Nói cách khác, Thánh Thể chính là lẽ sống, là vận mệnh của chúng ta; là con đường, là phương thế dẫn chúng ta đến hạnh phúc đích thực: “đây là bí tích tình yêu, dấu chỉ hiệp nhất, mối dây bác ái, bữa tiệc ly phục sinh, “trong đó khi lãnh nhận Chúa Kitô, tinh thần ta được tràn đầy ân sủng, và bảo chứng cho ta, một vinh quang tương lai.” (PV 48).
Để hiểu được phần nào những chiều kích sâu xa của mầu nhiệm Thánh Thể, Lời Chúa trong Thánh lễ hôm nay (Chúa Nhật Mình Thánh Chúa năm B), sẽ khơi lại những “dấu tích Thánh Thể” trên chặng đường lịch sử cứu rỗi của Thiên Chúa.
Trước hết, sách Xuất Hành (BĐ 1) cho chúng ta nhớ lại viễn cảnh huy hoàng tại núi Si-nai trong ngày Thiên Chúa ký kết Giao Ước với dân Ít-ra-en khi vừa chân ướt chân ráo xuất hành khỏi kiếp nô lệ ngục tù và chết chóc Ai Cập; và đang trên đường về Đất Hứa, quê hương của tự do và sự sống. Thật vậy, trước sự chứng giám của Thiên Chúa, Giao ước đã được ký kết cách long trọng qua trung gian của Môsê: Môsê lấy phân nửa máu đổ vào các chậu và rưới phân nửa kia lên bàn thờ. Ông mở quyển giao ước ra đọc cho dân nghe và họ thưa: “Chúng tôi xin thi hành và tuân theo tất cả những điều Chúa đã phán”. Vậy ông lấy máu rẩy lên dân chúng và nói: “Đây là máu giao ước Thiên Chúa đã cam kết với các ngươi theo đúng tất cả những lời đó”.
Trong việc cử hành Giao Ước nầy, chúng ta thấy xuất hiện hai thực tại: Sách Giao Ước và Máu của con chiên. Sách Giao ước chính là Lời cam kết của Thiên Chúa, là Lời ban sự sống, là Lời của niềm hy vọng, là Lời chân lý dẫn đưa họ trên suốt cuộc hành trình. Máu con chiên lại chính là dấu chỉ của sự sống: sự sống trong đêm máu được bôi trên cửa để thiên thần vượt qua, và sự sống sẽ tiếp tục được trao ban cho họ (Manna) để họ vững bước trên con đường dài hun hút về Đất hứa, cho dù họ phải đối diện với đói khát, gian lao và bao nhiêu đe dọa, hiểm nguy.
Từ viễn cảnh của Giao ước cũ Si-Nai, Chúa Ki-tô trong đêm bị nộp, đã mượn bàn Tiệc của Đại Lễ Vượt Qua (với Sách Giao ước, với thịt chiên, với bánh rượu…), Ngài chính thức thiết lập một Giao ước Mới, không bằng máu chiên mà bằng chính Máu của Mình, như Tin Mừng Máccô tường thuật vắn gọn: Đang khi họ ăn, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các ông mà phán: “Các con hãy cầm lấy, này là Mình Ta”. Rồi Người cầm lấy chén, tạ ơn, trao cho các ông và mọi người đều uống. Và Người bảo các ông: “Này là Máu Ta, Máu tân ước sẽ đổ ra cho nhiều người…”.
“Giao Ước Mới” nầy có gì đặc biệt ?
Thánh Phaolô trong thư gởi Do Thái mà chúng ta vừa nghe (Bài đọc 2) đã nhấn mạnh sự trỗi vượt và cao cả của Giao ước mới nầy bằng những từ có cánh: “Chúa Kitô xuất hiện như vị Thượng tế cầu bầu mọi phúc lành tương lai. Người đi qua nhà tạm rộng rãi và hoàn hảo hơn, không phải do tay người phàm xây dựng, nghĩa là không thuộc về trần gian này, cũng không nhờ máu dê bò, nhưng nhờ chính máu của Người mà vào Cung Thánh chỉ một lần và đem lại ơn cứu độ muôn đời”.
Kể từ giây phút huyền diệu đó, giây phút mà Thánh sử Gioan gọi là “Giờ Con Người được tôn vinh”, “Giờ” của ngày Thứ Sáu hôm sau, lúc 3 giờ chiều trên đồi Sọ, khi những giọt máu và nước sau cùng chảy ra từ cạnh sườn Ngài, Thịt Máu Đức Ki-tô, đã trở thành “Chất Dầu Thơm” ướp tràn thế giới, đã trở thành sự sống cho muôn ức triệu con người khắp năm châu, qua muôn thế hệ.
Và mầu nhiệm Thánh Thể đã đi qua cùng năm tháng, với chuỗi thăng trầm của Giáo Hội.
Chính từ bàn Tiệc Thánh Thể được tiếp nối từ bàn Tiệc Ngày Thứ Năm Tiệc Ly, từ những cuộc “Bẻ Bánh” tại nhà tiệc ly vào Ngày Thứ Nhất trong tuần khi Ngài sống lại từ cõi chết, tới bữa cơm chiều đạm bạc trong quán trọ trên đường Emmaus, hay Bữa Điểm tâm thân tình trên bờ biển hồ Ti-bê-ri-át…, “Tấm bánh Giêsu” cứ tiếp tục được bẻ ra để nuôi không chỉ “5 ngàn người trong hoang mạc Giuđê”, mà hàng hàng lớp lớp anh chị em Ki-tô hữu suốt 2000 năm nay trên mọi miền thế giới.
Hay như cách diễn đạt dầy chất thi ca và thâm thuý của thi sĩ Trăng Thập Tự trong bài thơ “Đáp Lễ”, Thánh Thể chính là “chiếc lọ mỏng dòn…nhốt chất thơm của ngàn muôn thế kỷ”:
Ta cũng mang theo đây chiếc lọ mỏng dòn
Nhốt sẵn chất thơm của ngàn muôn thế kỷ.
Ta sẽ đập vỡ mà không lo uổng phí
Vì ta cần xức dầu thơm ta lên khắp cả vũ hoàn.
Vâng, Thánh Thể chính là “Chiếc lọ mỏng dòn” là thân mình của Chúa Giêsu, nhưng trong “chiếc lọ mỏng dòn” đó đã “nhốt sẵn chất thơm của ngàn muôn thế kỷ”, và Ngài sẵn sàng “đập vỡ” để “xức dầu thơm trên khắp vũ hoàn”.
Suốt 2000 nay, chính nhờ chất thơm của Thánh Thể, nhờ chính Máu Thịt Ngài, nhờ Tấm Bánh từ trời được bẻ ra để trao tặng, để dưỡng nuôi, mà thế giới nầy, nhân loại nầy được ắp đầy hương vị của tình yêu, sự sống, niềm hy vọng, trên cuộc lữ hành dương thế. Bài ca kinh Tiếp Lên “Lauda Sion” đã hát lên như thế: “Này đây bánh của các thiên thần, biến thành lương thực của khách hành hương; thực là bánh của những người con cái…”.
Và chúng ta cũng đừng quên: Thánh Thể hôm nay hay Giao ước Mới do chính Đức Ki-tô thiết lập cũng bao gồm hai yếu tố nền tảng: Lời và Máu. Khi cử hành Mầu Nhiệm Thánh Thể, chúng ta được nghe Lời Chúa và chúng ta cùng thông hiệp Mình Máu Ngài.
Được thông hiệp Mình Máu Chúa, được tham dự Lễ Bẻ Bánh, Tiệc Thánh Thể, không chỉ là một hồng ân vĩ đại, một bảo đảm tuyệt vời cho hạnh phúc vĩnh cửu ngay từ cuộc hành trình ngang qua thế giới hôm nay: “Ai ăn bánh nầy sẽ được sống đời đời…”, mà còn là một đòi hỏi dấn thân làm cho Thánh Thể hiện thực giữa đời thường.
Khi nói đến ý nghĩa nầy, tôi chợt nhớ câu chuyện của linh mục Frank Ramsberger đi viếng đất thánh. Cha muốn khảo cứu, đặc biệt những nơi Chúa Giêsu đã sống, đã làm việc, đã chịu nạn, chết và sống lại từ cõi chết. Cha làm thân với một cậu con trai tên là Joseph, người con có bộ mặt nâu của một người chăn cừu Ả Rập. Cậu bé giúp lễ cho cha, dạy cha một vài từ ngữ Ả Rập khó.
Khi vị linh mục sắp sửa từ biệt để đến một vùng khác của đất thánh, Ngài nói với Joseph: “Có ít con trai và con gái được đặc ân sống trên mảnh đất Đức Giêsu đã sống. Con biết rằng: Chúa Giêsu Con Thiên Chúa đã sống như một cậu con trai, một người đàn ông, đã đi đứng trên những con đường này và đã thở bầu không khí này. Cái đó không giúp con yêu Người hơn sao?”
Joseph trả lời một câu đầy ý nghĩa: “Cha chẳng cần phải sống ở đây để yêu mến Chúa, vì bây giờ Chúa ở khắp mọi nơi trên thế giới. Ngày nay mỗi một nơi đều là đất thánh. Bất cứ nơi nào chúng ta ở, chúng ta ở trên đất của Chúa Giêsu”.
Thưa anh chị em, nào chẳng phải ở đây, trong chính ngôi thánh đường nầy qua Phụng Vụ Thánh Lễ hằng ngày mà Đức Ki-tô đã giáng sinh, đã đi rao giảng, đã dự tiệc cưới Ca-na, đã chữa lành bao nhiêu bệnh nhân khỏi tội lỗi, tật nguyền linh hồn, đã công bố Tin Mừng, đã chịu chết và sống lại ? Chẳng phải mầu nhiệm Thánh Lễ mỗi ngày đã làm cho Chúa Giêsu đang mãi mãi hiện diện giữa chúng ta đó sao ?
Và rồi, nếu mỗi ngày trong giữa đời thường cuộc sống, chúng ta luôn cảm nhận sự hiện hữu, đồng hành của Chúa Giêsu như cậu bé Joseph người Á- Rập, thì đức tin, thì niềm vui, hy vọng, đời sống chứng tá, nhiệt tình truyền giáo… không chảy tràn trong tim chúng ta sao ?
Quả thật chúng chưa thật sự cảm nhận chân lý nầy, chưa sống trọn vẹn huyền nhiệm nầy, nên đời sống Ki-tô hữu chúng ta hình như vẫn còn ở lại đâu đó trong một “góc tối của cuộc đời nô lệ Ai Cập” mà chưa thật sự là một cuộc lên đường xuyên sa mạc để trở về “Đất Hứa của tự do và sự sống”.
Chính vì thế, khi cử hành Mầu Nhiệm Thánh Thể hôm nay, chính là lúc một lần “chìa tay ra”, không chỉ để Rước lễ, mà nhất là, để “ký Giao ước Mới” với Chúa Giêsu; một lần nữa lắng nghe và thực hiện chính lời trăn trối thân thương của Thầy Chí Thánh: “Các con hãy làm việc nầy mà nhớ đến Ta”. Hay như cách gợi ý của bài thơ “đáp lễ” của Trăng Thập Tự, hãy để Thánh Thể biến chúng ta cũng thành “chiếc lọ mỏng dòn” đựng “chất dầu thơm Kitô”; và sẵn sàng “đập bể bình dầu thơm đó” (Ga 12,1-8) để xức lên anh chị em, để xức lên cộng đoàn, để làm cho căn nhà của Hội Thánh và muôn nẻo nhân gian được rực lên mùi thơm của tình yêu và sự sống. Vâng, hôm nay, tôi phải là người “mang Thánh Thể để ướp hương cho đời”. Amen.
Trương Đình Hiền