MỘT “MỆNH LỆNH” KHÔNG ĐƯỢC XEM THƯỜNG

Views: 57

(CN 5 TN B 2024)

          Đức tin dựa trên “Mạc Khải” của Chúa đã dạy chúng ta rằng: Thiên Chúa không bao giờ là một “Thiên Chúa im lặng” để “tự khép mình trong cái Tôi hằng hữu cô độc” nhưng là một Thiên Chúa “nói thường xuyên” như cách diễn tả của Thư Do Thái: “Thuở xưa, nhiều lần nhiều cách, Thiên Chúa đã phán dạy cha ông chúng ta qua các ngôn sứ; nhưng vào thời sau hết này, Thiên Chúa đã phán dạy chúng ta qua Thánh Tử” (Dt 1,1-2); và trước khi việc “mạc khải” của Thiên Chúa được ghi lại bằng “Lời” qua tác phẩm “Kinh Thánh”, Thiên Chúa đã nói cách hiện thực, thường xuyên và bao la rộng khắp qua vũ trụ thiên nhiên, như Thánh vịnh 19 trình bày:

Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa,

không trung loan báo việc tay Người làm…

mà tiếng vang đã dội khắp hoàn cầu

và thông điệp loan đi tới chân trời góc biển… (Tv 19,1-5).

           Và khi “Thiên Chúa ban Con Một cho chúng ta”, Người Con được mệnh danh là “Lời của Thiên Chúa đã trở nên người phàm” (Ga 1,14), Đức Giêsu-Kitô, đã tận dụng tròn 3 năm trong cuộc đời công khai để “cật lực” rao giảng Tin Mừng như các sách Tin Mừng kể lại. Đặc biệt,  dưới ngòi bút của thánh sử Máccô trong Phụng vụ Lời Chúa hôm nay, Tin mừng đã mô tả “chương trình loan báo Tin mừng của Chúa Giêsu như sau: “Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa”. Và Người đi rao giảng trong các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma quỷ. (Mc 1,38-39).

            Nếu đi lại “lộ trình Lời Chúa” được công bố trong những tháng đầu của Năm Phụng vụ, chúng ta có thể nhận ra: kể từ Chúa Nhật “Chúa Giêsu chịu phép rửa”, sứ điệp Tin mừng liên tiếp mở ra chương trình “rao giảng mầu nhiệm Nước Trời” và thực thi “công cuộc cứu độ qua các dấu chỉ phép lạ chữa lành” như những thể nghiệm ban đầu. Hôm nay, CN 5 Thường niên chu kỳ năm B, Lời Chúa muốn trình bày những “nguyên tắc nền tảng” của Chúa Giêsu trong công cuộc loan báo Tin Mừng với 3 điểm then chốt sau đây:

– Trước hết, công cuộc rao giảng Tin Mừng luôn là một “lựa chọn thường xuyên” và “ưu tiên hàng đầu” của Hội Thánh và của những ai được tháp nhập vào Thân Mình Giáo Hội nhờ Phép Rửa. Giáo lý nầy được truyền dạy cách long trọng từ chính Đức Kitô trước khi Ngài về trời: “Người nói với các ông: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo” (Mc 16,15); và được chính “Nhà Truyền Giáo vĩ đại” là Phaolô xác tín và chia sẻ lại cho muôn thế hệ Kitô hữu mà chúng ta vừa nghe lại nơi Bài đọc 2 trong thư gởi giáo đoàn Côrintô: “Anh em thân mến, nếu tôi rao giảng Tin Mừng, thì không phải để làm cho tôi vinh quang, mà vì đó là một nhu cầu đối với tôi. Vô phúc cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng”.

            Riêng Công Đồng Vatican II, sau 20 thế kỷ trải nghiệm và đúc kết, đã không ngần ngại xác quyết rằng: “Truyền giáo chính là căn tính của Hội Thánh”: “Tự bản tính, Giáo Hội lữ hành là người được sai đi, vì chính Giáo Hội được khởi sinh từ việc Chúa Con và Chúa Thánh Thần được sai đến theo ý định của Thiên Chúa Cha” (Sắc lệnh về Truyền Giáo – Ad Gentes, số 2)[1]. Riêng Đức Giáo Hoàng Phanxicô trong Tông huấn “Niềm vui của Tin mừng” (Evangelii Gaudium) đã cho rằng: thực thi việc loan báo Tin Mừng chính là phương thế để thăng tiến và kiện toàn nhân cách Kitô hữu: “Khi kêu gọi người Kitô hữu đảm nhận nhiệm vụ loan báo Tin Mừng, Hội Thánh chỉ đơn giản vạch ra cho họ thấy nguồn mạch đích thực của sự hoàn thành bản thân” (EG 10). Chính vì thế, chúng ta cũng có thể nói được: thái độ thờ ơ, lãnh đạm, xem thường bổn phận thiết yếu nầy chính là một “trọng tội”, đồng nghĩa với việc “các ngươi đã không cho họ ăn…” (Mt 25,42) mà “Vị Thẩm Phán Tối Cao sẽ tuyên án trong ngày cánh chung”.

– Thứ đến, loan báo Tin Mừng theo phong cách Đức Kitô chính là “đồng hành”, đồng cảm, sẻ chia; là mang trái tim “chạnh thương” của người mục tử, là điểm tựa và niềm hy vọng cho những kẻ khổ đau, nghèo đói, bệnh tật, như cách mô tả của Tin Mừng Máccô hôm nay về “một ngày cật lực, dày đặc công tác loan Tin mừng” của Chúa Giêsu: đã đi đến, đã cuối xuống, đã cầm tay, đã tiếp nhận tất cả không trừ ai, nhất là các bệnh nhân, các người bị quỷ ám… mà “hiệu quả cứu độ” chính là những “dấu lạ chữa lành” cho bà mẹ vợ thánh Phêrô và nhiều người khác: Tiến lại gần, Người cầm tay bà, và nâng đỡ dậy. Chiều đến, lúc mặt trời đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những bệnh nhân, tất cả những người bị quỷ ám: và cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau, xua trừ nhiều quỷ… Đây cũng là cách Thánh Phaolô đã sử dụng trong “chiến lược truyền giáo” của ngài như ngài chia sẻ qua thư gởi giáo đoàn Côrintô mà chúng ta vừa nghe qua Bài đọc 2: “Tôi đã đành làm nô lệ cho mọi người, hầu thu hút được nhiều người hơn. Tôi đã ăn ở như người yếu đau đối với những kẻ yếu đau, để thu hút người yếu đau. Tôi đã nên mọi sự đối với tất cả mọi người, để làm cho mọi người được cứu rỗi…” (BĐ 2).

            Trong nhịp sống của Hội Thánh suốt 2000 năm nay, đã không thiếu những mẫu gương Tông Đồ theo gương Đức Kitô, dấn thân phục vụ và yêu thương trong mọi hoàn cảnh để Tin Mừng của Chúa thấm sâu vào mảnh đất tâm hồn của bao ức triệu con người. Trong lịch sử truyền giáo tại Việt Nam có biết bao mẫu gương truyền giáo vĩ đại là các giám mục, linh mục, tu sĩ, thầy giảng, giáo dân…, ngoại quốc cũng như Việt Nam, đã dâng hiến hết mình cho sứ vụ, kể cả mạng sống.

– Cuối cùng, để việc loan báo Tin Mừng có chất lượng, đúng hướng và sinh hoa kết trái đích thực, người loan báo phải “cầu nguyện không ngừng” như Đức Kitô: Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Vâng, “cầu nguyện” luôn là “chọn lựa đầu tiên” của nhà truyền giáo đích thực, theo mệnh lệnh của chính Đức Kitô: “Các con hãy cầu xin chủ ruộng…” (Mt 9,38). Phải chăng, đây chính là cách xác tín của Hội Thánh khi đặt “người nữ tu Dòng Kín Têrêsa Hài Đồng Giêsu” đứng ngang hàng hàng với vị thưa sai lừng danh Phanxicô Xavie trong “thiên chức” bảo hộ cho công cuộc truyền giáo.

            Cùng với những điều cốt yếu trên, sứ điệp Lời Chúa hôm nay còn gởi đến chúng ta một “chứng từ” của sự hy sinh và “thinh lặng đợi chờ trong tin yêu phó thác của “ông thánh Gióp”, khi phải đối diện với những thách đố, thất bại… của đời sống đức tin hay của công cuộc loan báo Tin Mừng: “Ngày của tôi qua nhanh hơn chiếc thoi đưa, nó tàn lụn đi mà không mang lại tia hy vọng nào. Hãy nhớ rằng đời sống tôi chỉ là một hơi thở! Mắt tôi sẽ không nhìn thấy hạnh phúc” (BĐ 1). Sứ điệp “thánh Gióp” còn là dấu chỉ cụ thể của thân phận nhân loại đau khổ bệnh hoạn luôn cần đến lòng xót thương có sức mạnh chữa lành của Thiên Chúa; và điều này chỉ được hiện thực dứt khoát qua Đức Kitô và Hội thánh của Ngài.

            Trong một thế giới quá ồn ào để không nghe được tiếng gọi mời “ra đi rao giảng” của Thiên Chúa và quá thế tục và ích kỷ để nhắm mắt trước những tiếng kêu thảm thiết của tha nhân, thì lời của Thánh Phaolô hôm nay phải chăng là một nhắc nhở khẩn thiết mà không ai trong chúng ta được phép né tránh hay khinh thường: “Vô phúc cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng”.

Giuse Trương Đình Hiền


[1] Xem thêm Hiến chế Giáo Hội (Lumen Gentium) các số 1,17…