Views: 62
Nhân dịp bước vào THỨ TƯ LỄ TRO, KHAI MẠC MÙA CHAY, xin giới thiệu đôi cảm nhận và suy tư về ý nghĩa “TRO BỤI CUỘC ĐỜI” !
2. EM ƠI ! ĐỜI, MỘT THOÁNG PHÙ DU !
Cứ ngỡ tình ta rồi mãi đẹp,
Mãi thắm màu, mãi ngát hương xuân.
Vẫn song hành tựa hai chiếc dép…
Nhưng bây giờ một chiếc bâng khuâng !
Cứ ngỡ hôn nhân mùa trăng mật,
Ngày qua ngày hạnh phúc đầy dư.
Đâu có biết ngày dài nước mắt,
Có nhiêu đâu môi thắm nụ cười !
Cứ ngỡ đường đời luôn rỡ rạng,
Có danh, có lợi, có tiền tài.
Có cả đường tương lai ngời sáng,
Ai ngờ đời xui phải trắng tay !
Thì ra chẳng khác loài cỏ dại,
Đoá phù dung sáng nở tối tàn.
Có đó mong manh dày oan trái,
Biến tan vào tro bụi miên man !
Như áng mây chiều trôi lãng đãng,
thuyền xuôi neo lại bến thiên thu.
Gõ nhịp bài tâm ca thanh thản,
Em ơi, đời, một thoáng phù du !
Sơn Ca Linh
Mùa Chay 2019
2. MAI TA QUYẾT SẼ KHÔNG LÀM CÁT BỤI
(Một chút cảm nhận về sứ điệp Tin Mừng Lc 20,27-38 – CN 32 TN C)
Cho dẫu biết cuộc đời như thoáng chốc,
Gió thoảng, mây bay, cát bụi phù du,
Nẻo tương lai dài tít tắp sương mù,
Đường hiện tại ngập chông chênh sỏi đá !
Cho dẫu thấy thuyền đời ta rất lạ !
Đến từ đâu rồi xuôi cập bến nào ?
Lênh đênh hoài giữa biển động xôn xao,
Rồi hóa kiếp hư vô thành cát bụi ! [1]
Cho dẫu muốn xanh hoài theo sông núi,
Để mà nghe từng chớp bể mưa nguồn,
Để mà xem hoa nở nhụy khoe hương,
Để mà ngắm trăng lên chim về tổ…
Cho dẫu thương đau đường lên cổ mộ,
Tiễn người thương mà muối xát trong lòng.
Nghe vọng về bao kiếp phận long đong,
Đời sao chỉ đắng cay và oan nghiệt ! [2]
Cho dẫu nghe bao hờn căm da diết,
Những phận đời tràn tủi nhục đắng cay.
Máu đổ đầu rơi vạ gió tai bay,
Làm sao thấy được ngày “chung hữu báo” ?
Cho dẫu xuyến xao xoay vần con tạo,
Mạnh được yếu thua bao chuyện trêu ngươi.
Ai giàu sang hưởng thụ cả phận đời,
Ai khốn khó lầm than hoài suốt kiếp ![3]
Cho dẫu phải tháng năm dài kế tiếp,
Vẫn còn bao oan nghiệt cuối chân trời,
Ngàn đau thương muôn bất hạnh nơi nơi,
Thân lữ khách đường thênh thang rong rủi.
Mai ta quyết sẽ không làm cát bụi,
“Làm thông reo” hay “chim hót giữa trời”.[4]
Vì ta tin mình có một cơ ngơi,
Nơi bến đỗ Nước Trời quê bất diệt !
Sơn Ca Linh
[1] Trịnh Công Sơn : “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai tôi về làm cát bụi…”
[2] Truyện Kiều của Nguyễn Du :
Đã không kẻ đoái người hoài
Sẵn đây ta kiếm một vài nén hương,
Gọi là gặp gỡ giữa đường,
Họa là người dưới suối vàng biết cho.
[3] Lê Dinh : Sống trên đời này người giàu sang cũng như người nghèo khó. Trời đã ban cho ta cám ơn trời dù sống thương đau. Mai kia chết rồi trở về cát bụi giàu khó như nhau. Nào ai biết trước số phận ngày sau ông trời sẽ trao…
[4] Nguyễn Công Trứ : Kiếp sau xin chớ làm người, làm cây thông đứng giữ trời mà reo. Kiếp sau xin chớ làm người, làm đôi chim nhạn tung trời mà bay !