Views: 37
Chút suy tư và cảm nhận về CHÚA THÁNH THẦN
Tương truyền cái thuở hồng hoang ấy,
Đất trời ngồn ngộn cõi u minh.
Lời Đấng Toàn Năng hề vang dậy,
Thấp thoáng lượn lờ bóng Thánh Linh !
Thì ra vũ trụ càn khôn đó,
Phải có Ngài thôi, phải có Ngài.
Đất chuyển, trời quay nghiêng mấy độ,
Biển cho cá lội, gió chim bay !
Và một chút bùn non đất sét,
Hơi thở Ngài sự sống nhân linh.
Dẫu mang phận cõi đời sinh diệt,
Thuyền đi chờ bến đỗ thiên đình.
Ta về nghe chuyện nhà ngôn sứ,
Đồng không mông quạnh vạn cốt khô.
Ngọn gió Thần Linh nào bay tới,
Vươn vai đứng dậy giữa hoang mồ !
Chuyện người thôn nữ Na-da-rét,
Một tiếng xin vâng tự thuở nào.
Bởi phép Thánh Linh mà thai nghén,
Ngai rạng ngời Con Đấng Tối Cao.
Lời nhập thể từ đây ở lại,
Nguyện cầu hay giáng phúc thi ân…
Bồ câu mang cành ô-liu ấy,
Dầu Thánh Linh tràn ngập châu thân !
Mấy ngàn năm đợi “Giờ” đã tới,
Vết hằn tuôn máu nước thương đau !
Sự sống Thần Linh cao vời vợi,
Tình yêu cứu độ thật nhiệm mầu !
Và rồi theo bước ai về vội,
Để rộn ràng chuyện kể phục sinh.
Để được Thầy ban “Hơi thở mới”,
Có ai ngờ đây Đấng Thánh Linh !
Chuyện về Ngài làm sao kể hết,
Lửa, nước, cuồng phong mãi tuôn trào…
Hãy đến, Ngài ơi, xin “lại đến”,
Cho trần gian thôi lạnh lẽo, xanh xao !
Sơn Ca Linh (Hiện Xuống 2017)