NƯỚC TRỜI VÀ CON ĐƯỜNG MANG “DÁNG ĐỨNG KITÔ”

Views: 6

(Chúa Nhật 21 TN C 2025)

            Sau biến cố đổ vỡ nơi vườn diệu quang của “cặp đôi Nguyên tổ”, Ađam-Eva, nhân loại rơi vào những thảm kịch liên miên mà nguyên nhân cốt lõi chính là sự đổ vỡ các mối tương quan (Cain-Abel: huynh đệ tương tàn; tháp Baben: ngôn ngữ bất đồng tạo rẽ chia, ly tán…). Cứ tưởng chương trình Sáng tạo của Thiên Chúa hoàn toàn thất bại, và lịch sử nhân loại tiến đi trong một cuộc lữ hành vô vọng mà điểm đến ở cuối chân trời chỉ là một đêm dài của tội ác, hận thù, rẽ chia và đổ vỡ…

            Không! Thiên Chúa mãi mãi là “Thiên Chúa của sự sống”, là “Thiên Chúa của tình yêu”, là “Thiên Chúa của hiệp nhất”…; là Thiên Chúa quyền năng có thể biến một “bức tranh đầy gam màu đen tối của hận thù, ghét ghen, chia rẽ… trở thành một tuyệt tác với những gam màu hồng rực rỡ của yêu thương hiệp nhất, màu xanh dịu vời của tin yêu hy vọng…”. Vâng Thiên Chúa muốn và đã thực hiện một công cuộc “Sáng tạo mới” mang tên “Chương trình Cứu rỗi”; và đã từng bước dùng miệng các ngôn sứ để thông báo khi xa khi gần, khi ít khi nhiều, khi rõ ràng dứt khoát hay khi bóng bẩy tượng trưng… mà một trong những sứ điệp đó được công bố qua trích đoạn sách ngôn sứ Isaia trong Bài Đọc một của Chúa Nhật hôm nay: “Ta đến quy tụ mọi dân tộc và mọi ngôn ngữ: chúng sẽ đến và nhìn thấy vinh quang của Ta (…) Cũng như Ta tạo thành trời mới, đất mới đứng vững trước mặt Ta thế nào, thì dòng dõi ngươi và danh tánh các ngươi sẽ vững bền như vậy”.

            Vâng, có thể nói được, mục đích của chương trình cứu rỗi, nói một cách nôm na, đó chính là “cuộc đại tiệc của Thiên Chúa mở ra để khoản đãi toàn nhân loại”, một đại tiệc để qui tụ lại những gì tội lỗi phân tán, một đại tiệc hàn gắn lại những rạn nứt đau thương, một đại tiệc đem lại gần nhau những hận thù xa cách, một đại tiệc của bình đẳng, huynh đệ để phá tan mọi biên giới của phân biệt giai cấp, mau da, chủng tộc…

            Cuộc “tập họp” đó đã khởi đầu một cách mộc mạc thô sơ nơi ông cụ có niềm tin sắt đá là Abraham để bắt đầu một nhóm nhỏ, một bộ lạc tầm thường dắt díu nhau theo tiếng gọi của “Một Đấng Vô hình”. Nhưng rồi, cái “hạt mầm bé nhỏ ấy” đã lớn dần lên, xum xuê với cây cao bóng cả Môsê để không còn là một bộ tộc rày đây mai đó trên những thảo nguyên trơ trọi, mà là một dân ưu tuyển với “bờ xôi ruộng mật”, quây quần, xúm xít bên Hòm Bia Giao ước thánh Sinai. Tiếp đó, thánh vương Đavít xuất hiện, như một “mục tử” chăn dắt Dân riêng lại là điềm tiên báo chắc chắn về một “Chồi Non” sắp xuất hiện để khai mạc một triều đại Nước Chúa huy hoàng…

            Nhưng Israel và Cựu ước vẫn là con đường của hy vọng đợi chờ, của ước giao và hứa hẹn. Phải đợi đến một ngày Đấng Mêsia bao đời mong đợi đã đến để “khai trương bàn Tiệc Nước Trời”. Vâng, đó là một ngày có tiệc cưới Cana với “hàng trăm lít nước lã hóa thành rượu ngon”; một ngày trong hoang địa Galilê, cả “5000 người no nê với chỉ vài con cá và mấy tấm bánh nhỏ”; một ngày có bao nhiêu “người cùi hủi khóc lên hân hoan vui sướng vì được chữa lành”; một ngày  mà cô gái Maria tội lỗi rơi những giọt nước mắt sám hối để hoàn lương và ông trưởng ty thuế vụ Giakê mở tiệc ăn mừng quyết tâm đổi đời để trở thành người công chính…; và một ngày mà Bánh Và Rượu đã trở thành Máu Thịt để Giao Uớc tình yêu của Thiên Chúa cô đọng lại cụ thể nơi một Con Người, Con của Bác Thợ Mộc Giuse, Con của Cô Trinh Nữ Maria người Nadarét, Con của Đấng Toàn Năng, Đức Giêsu Kitô, hôm qua, hôm nay và mãi mãi…

            Thì ra, Israel không là một “Dân Riêng để độc quyền hưởng ơn cứu độ”, như niềm tin xưa nay nơi những người Do Thái cực đoan và bảo thủ: Có kẻ hỏi Người rằng: “Lạy Thầy, phải chăng chỉ có một số ít sẽ được cứu độ?”. Không, sự cứu rỗi do Đức Kitô mang lại phải được dành cho tất cả mọi người không trừ ai: “Và người ta sẽ từ đông chí tây, từ bắc chí nam đến dự tiệc trong nước Thiên Chúa. Phải, có những người sau hết sẽ trở nên trước hết và những người trước hết sẽ nên sau hết”.

            Vâng, Đức Kitô đến rao giảng một Tin mừng, Tin mừng về Nước Thiên Chúa đang đến: Đức Giê-su đến miền Ga-li-lê rao giảng Tin mừng của Thiên Chúa. Người nói: “Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin mừng.” (Mc 1,14-15). Và Triều Đại Thiên Chúa đó đã được chính thức hiện thực hóa và “đóng ấn” vào “Ngày Thứ Nhất trong tuần”, khi hòn đá che mộ lăn ra, cánh cửa của vương quốc sự sống đã mở rộng thênh thang để con người lên đường tiến về nguồn hạnh phúc cùng với Đức Kitô phục sinh, Đấng Cứu Độ duy nhất dưới vòm trời này!

            Thật vậy, với Đức Kitô Tử nạn-Phục sinh, ơn cứu rỗi không còn chỉ dành cho một dân Israel của nghĩa đen, mà cho mọi dân mọi nước; toàn nhân loại được đưa lên, được qui tụ về: “Khi Ta bị treo lên, Ta sẽ kéo mọi sự lên cùng Ta” (Ga 12,32); “Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa” (Lc 13, 29).

            Thế nhưng, cho dù Thiên Chúa luôn mở ra ngàn vạn con đường để nhân loại tiến vào Nước Chúa, nhưng bất cứ con đường nào đến từ Ngài cũng đều mang “dáng đứng Kitô”, bởi vì Đức Kitô chính là “Đường, Sự Thật và Sự sống”, và đó lại là “dáng đứng của thập giá, của “cánh cửa hẹp” như Tin mừng Luca hôm nay nhắc lại lời khẳng định của chính Ngài: Nhưng Người phán cùng họ rằng: “Các ngươi hãy cố gắng vào qua cửa hẹp, vì Ta bảo các ngươi biết: nhiều người sẽ tìm vào mà không vào được vào…”.

          Thật ra, “các cử hẹp” hay “con đường hẹp” của Tin mừng nào đâu xa lạ!

– Đó là những hy sinh âm thầm của những người mẹ người cha sẵn sàng đón nhận vất vả nhọc mệt để nuôi dạy con cái trong đường ngay lẽ phải.

– Đó là những an vui của những bệnh nhân biết chấp nhận bệnh hoạn tật nguyền trong tin yêu phó thác…

– Đó là sự khoan dung, tha thứ đáp trả lại những người xúc phạm đến chúng ta.

– Đó là sự can đảm giữ mình thanh sạch của những bạn trẻ để luôn xứng đáng đáp lại ơn gọi của Chúa dành cho hoặc trong thân phận lứa đôi hoặc trong đời thánh hiến.

– Đó là sự trung thành phục vụ cộng đoàn của những “tông đồ giáo dân thầm lặng” qua các hội đoàn như chức việc, Legio, giáo lý viên, ca đoàn…

– Đó là sự thuỷ chung, hiệp nhất và luôn tươi vui, đạo đức, Thánh lễ kinh nguyện hằng ngày… của các đôi vợ chồng trẻ, cho dù phải bon chen gánh nặng cơm áo gạo tiền…

            Dĩ nhiên, đã là “cửa hẹp” hay “đường hẹp” thì bao giờ cũng hứa hẹn cho khách bộ hành những lúc phải “bàn tay bủn rủn, những đầu gối rụng rời”. Nhưng đối với những người cảm nhận được tình yêu của Chúa, thì tất cả gian nan thử thách trên cõi đời nầy, chẳng qua, chỉ là “những sửa dạy, quở trách…” của người Cha đầy lòng thương xót, như cách cảm nhận của tác giả thư Do Thái trong Bài đọc 2 hôm nay: “Hỡi con, con chớ khinh thường việc Chúa sửa dạy, và đừng nản chí khi Người quở trách con; vì Chúa sửa dạy ai là kẻ Người yêu mến, và đánh đòn kẻ Người chọn làm con…”.

            Vâng, những “Con đường hẹp như thế đó” vẫn còn nối dài đến thiên thu bất tận để dẫn loài người đến Bàn Tiệc Nước Trời, một Bàn Tiệc mà đông vui mà dấu chỉ hiện thực chính là “Bàn Tiệc Thánh Thể” đang được cử hành. Vâng, cho dù Bàn Tiệc nước Trời chưa kịp đến, thì bàn Tiệc Thánh Thể hôm nay đang mở ra và sẵn sàng để mỗi người chúng ta cùng vào “chung vui đánh chén”. Nhưng hãy nhớ kỷ, đây không là cuộc “chung vui đánh chén” mang tính trần tục, bên ngoài, mà là một cử hành của Hy Tế và Tình yêu của Đấng chết và sống lại vì yêu. Vì thế, mọi khách mời đều phải chỉnh tề y trang là lòng sốt sắng và con tim tràn đầy lửa mến.

Trương Đình Hiền.