TA ĐÃ THẤY NỤ CƯỜI TRONG NƯỚC MẮT

,

Views: 384

(Một chút cảm nhận trong sứ điệp Mùa Vọng hay Đức Trông Cậy của người Kitô hữu)

Ta đã xuôi quá nửa phần cuộc sống,

Trên chuyến tàu lữ thứ của thời gian.

Đã thấy, đã nghe, đã chạm biết bao lần,

Đã cười, đã khóc đã vạn lần xao xuyến !

 

Thấy những bàn tay cha thô gầy sạm nắng,

Cuốc vạt ruộng mùa hạ trắng mồ hôi.

Thấy đôi vai mẹ còng giữa lưng đồi,

Nhưng thấp thoáng có nụ cười mãn nguyện !

 

Thấy anh thương binh ngày tàn cuộc chiến,

Nửa phần đời, nửa thân thể hy sinh,

Vẫn cười vui tìm lại chút yên bình,

Của một thuở tang thương và lửa đạn !

 

Thấy đôi uyên ương mặt mày rỡ rạng,

Chiếc xe đạp thồ đèo nhau trẩy hội xuân.

Áo cũ, dép mòn, nào có thấy bâng khuâng,

Cơm dưa mắm vẫn cười tươi hạnh phúc !

 

Thấy những công nhân trên công trường đông đúc,

Nước mắt mồ hôi trộn lẫn tiếng cười.

Chút lương còm qua năm tháng vẫn vui,

Chỉ mong đủ cho con tròn cái chữ !

 

Thấy quán tranh nghèo, bên con đường cũ,

Cốc rượu gạo, con cá tràu, vẫn tới bến cười vang.

Chuyện xóm, chuyện làng, chuyện cưới, chuyện tang,

Xắn tay nhau cùng chung chia sướng khổ.

 

Thấy con ngựa già kéo chiếc xe thổ mộ,

Chở đám học trò chở trọn tuổi thơ,

Chở cả niềm vui lẫn nỗi mong chờ,

Vó ngựa theo tiếng lục lạc cười trong gió !

 

Thấy những em thơ lê la qua từng con phố,

Mắt sáng môi cười dù tờ vé số vẫn còn nguyên.

Anh xe thồ chờ mãi tận nửa đêm,

Giờ mới thấy nụ cười khi khách tới.

 

Thấy mái tranh nghèo mưa mùa đông vời vợi,

Quanh bếp lửa chiều cơm nóng với nồi canh.

Nhà khổ con đông mà sao vẫn ngon lành,

Thì ra hạnh phúc là tình thương, chia sẻ.

 

Thấy chiếc áo vàng ai vừa qua phố nhỏ,

Chiếc bát trên tay và nụ cười trên môi.

Người ni cô thấy hạnh phúc tràn trào,

Khi mỗi bước chân là xa vòng sinh diệt.

 

Thấy ông thầy già cười thao thao bất tuyệt,

Giảng truyện Kiều mà hồn để nơi nao !

Một chút thanh liêm, một chút tự hào,

Nghèo danh vọng nhưng luôn giàu nhân cách…!

 

Tu viện âm vang khúc thánh ca trong vắt,

Người nữ tu về với Chúa chiều nay.

Cả một đời quên mình phục vụ hăng say,

Ra đi mà sao nhẹ như mây trời xanh ngát !

 

Vâng, ta đã thấy nụ cười trong nước mắt,

Thấy niềm vui giữa muôn vạn đắng cay.

Thấy bao mảnh đời vạ gió tai bay,

Nhưng thập giá đã phục sinh niềm hy vọng !

 

Sơn Ca Linh