Views: 17
(Chút suy tư từ chuyện “cách ly mùa Covid” và “tấm lá của A-đam, E-va)
Con rắn mưu mô, con rắn quỷ quyệt…
Chỉ một “trái cấm thôi”,
Đã khiến “Anh, Chị loài người”
Đã trở nên trần truồng, dị hình dơ dáng !
Cái thân xác ngọc ngà kia,
Bờ môi mọng, làn da thơm, đôi mắt sáng…
Giờ bỗng thành “quái dị hôi hám…”,
Đến độ phải lủi trốn bụi bờ, bức lá che thân…!
Và chuyện “hi hữu” đó nào chẳng phải một lần,
Lịch sử loài người,
muôn thuở, muôn nơi cứ mãi hoài tái diễn.
“Tấm lá địa đàng hôm nay, Covid”,
Tấm lá của đố kỵ, hẹp hòi, những cái nhìn thiên kiến,
Tấm lá của chà đạp, loại trừ, kết án bất công…
Tấm lá của hồ nghi, sợ sệt, của thù hận chất chồng…
Để còn hết thấy nhau,
Thấy thân xác ngọc ngà, thấy linh hồn tuyệt mỹ.
Tấm lá trong vườn địa đàng,
Hay “tấm lá hôm nay” trên những con đường” thế kỷ.
Chiếc khẫu trang bịt mồm, cái màn ảnh trên tay…
Những thiết bị “nghe nhìn” bịt kín đôi tai,
Âm thanh, tin nhắn…một cõi riêng,
A-đam, E-Va…hay chúng ta hôm nay đã trở thành xa lạ.
Biết đến bao giờ,
Những con đường thế giới trở nên “địa đàng không còn tấm lá”
Để người ta nắm tay nhau
“Anh em ta về cùng nhau ta sum họp…1,2,3,4,năm”,
Để người ta hát cho nhau nghe
“Rừng núi giang tay nối lại biển xa…để nối sơn hà…”
Để người ta nhìn mặt nhau, ôm nhau…
Mà không một chút lắng lo, tị hiềm, đố kỵ !
Hãy xếp lại chiếc khẩu trang,
Hãy bỏ vào túi chiếc điện thoại thông minh, dẫu là “thứ thiệt”.
“Anh đây nè, em đây nè…là xương là thịt của nhau”.
Là linh hồn, là thân xác, là tuyệt tác nhiệm mầu,
“Trái đất nầy là của chúng mình”, nên đâu cần lủi trốn.
Nào chẳng phải,
Có một Đấng “Emmanuel”, từ trên cao vời vợi đã đến,
Thật thấp, thật gần…để mọi người có thể thuộc về nhau.
Để xé bỏ “tấm lá địa đàng”, tấm lá của tội lỗi khổ đau,
Để mái nhà Cha
vang tiếng cười của anh em một nhà sum họp.
Và để mỗi sáng mai,
Khi bước ra đường ta sẽ gặp,
Ánh mắt, nụ cười, vâng, mọi người là bạn hữu anh em.
Và khi trở về nhà,
vẫn còn nhớ, vẫn còn đọng trong tim,
Nào có ai xa lạ, anh chị em tôi, những ảnh hình Thượng Đế.
Sơn Ca Linh (Mùa PS 2020)