TÀU ĐỜI VÀ “SÂN GA 75”

,

Views: 2

(Chút cảm nhận dịp mừng sinh nhật lần thứ 75: 19/3/1950 – 19/3/2025)

25 năm đầu tiên,

Chiếc “tàu đời” mới tinh bon bon trên đường

Qua bốn mùa Thu, Đông, Xuân, Hạ

Thấy vũ trụ, cuộc đời,

Thấy con người tươi xanh như màu lá,

Cỏ hoa, nụ cười, ánh mắt,

Bến ga nào, con đường nào, bầu trời nào…

Cũng phơi phới hồn nhiên!

Không kể đôi lần, bốc đồng khát vọng như điên

Khi lửa nhiệt tình, khi máu đam mê

Bỗng rực cháy, khát khao, căng trong từng thớ thịt…

Để khóc để cười, để ăn năn hối tiếc

Để biết thế nào là yêu, là tội,

Là giới hạn, là con người, là yếu đuối mỏng manh…

25 năm kế tiếp,

Con tàu vẫn lao đi trên đường lúc chậm lúc nhanh,

Đi xa hơn, thấy nhiều hơn,

Thấy biển bao la, thấy trời cao rộng.

Biết con người với hàng trăm mảnh đời, hàng nghìn thân phận,

Biết người ta cười người ta khóc bởi vì đâu!

Cũng là lúc con tàu thích dừng lại lâu lâu,

Để ngắm mặt trời lên hay hoàng hôn buông xuống!

Để khẳng định “ta đây”, để dọc ngang uốn lượn,

Thỏa gan làm trai, thỏa chí tang bồng!

Gom cho hết nghị lực mà “trả nợ non sông”,

Đi cho tận con đường để “đền bù ân oán”!

Đó là thời gian mở ngõ tương quan đắp xây tình bạn,

Bao nhiêu trang nhật ký đời được viết ở nơi đây!

25 năm sau cùng

Tính tới hôm nay (19.3.2025),

Con tàu đi chậm lại thích ghé về sân ga cũ.

Để ôn lại chuyện đời, để nhớ những đường xưa.

Nhâm nhi cốc rượu nồng, nắn nót mấy vầng thơ,

Chắp nhặt vài suy tư, viết đôi dòng lịch sử.

Thi thoảng tiễn đưa một ông thầy đi về quá khứ,

Lâu lâu giã từ một thằng bạn tới bến vĩnh hằng!

Cây đàn guitar đủ để ngắm hết vầng trăng,

Chiếc cần câu cá dư cho mặt trời đi lặn…

Bão giông cuộc đời hình như bây giờ thưa vắng,

Bởi chung quanh thường chỉ thế hệ đàn em,

Được bao nhiêu để hơn thua, có gì đâu để bon chen,

Thích thì pháo chơi, hay nỗ đại cho tanh tành mây khói!

Để mua một trận cười hay niềm vui chan chứa…

Để nói với cuộc đời không có gì hơn tình bằng hữu anh em…

Và thế là,

Con tàu đã tới “ga 75”

Tạ ơn Chúa, cảm ơn đời vừa qua cuộc lữ hành vạn dặm.

Tạ ơn Chúa, được sinh ra làm người, hồng ân sâu thẳm,

Được có mẹ, có cha, có gia đình, anh chị em

Được làm con Hội Thánh, làm mục tử chăn dắt đoàn chiên,

Được phục vụ, được yêu thương, được đồng cam cộng khổ.

Cho dẫu bây giờ chỉ còn là một chuyến tàu xưa cũ,

Đã hao mòn, bệ rạc, con tàu đời vẫn mãi là kỳ công.

Cảm ơn bao con người đã đồng hành xuyên suốt 75 năm,

Chút mến, chút thương,

Chút làm ơn, chút khoan dung tha thứ…

Con tàu nào rồi cũng sẽ đến trạm dừng ga cuối,

Riêng hôm nay, nơi “ga 75” này,

Cảm nghiệm đôi điều, xin trải lòng một chút, thế thôi!

Sơn Ca Linh (19.3.2025)