Views: 6
Mình Máu Chúa Kitô (năm c 2025)
Thương ai, người ta có thói quen tặng quà. Thiên Chúa yêu thương và đã tặng cho chúng ta một món quà đặc biệt là chính Con Một của Ngài (Ga 3,16). Và Đức Kitô, trước khi hoàn tất những việc cuối cùng trong cuộc đời nhập thể làm người cũng đã để lại cho chúng một quà tặng, mà theo ngôn ngữ của Đức thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II trong thông điệp Ecclesia de Eucharistia, đó là “quà tặng trỗi vượt”: “Hội Thánh đã đón nhận Thánh Thể từ Đức Kitô, Chúa của mình, không như một quà tặng – dẫu quí giá – giữa nhiều quà tặng khác, nhưng là quà tặng trỗi vượt, vì quà tặng đó chính là bản thân Người, quà tặng của một ngôi vị trong nhân tính thần linh, đồng thời cũng là quà tặng của công trình cứu độ…”.
Lời Chúa hôm nay cũng muốn nói với chúng ta về chiều kích hay ý nghĩa “Quà tặng trỗi vượt” này.
Trước hết, THÁNH THỂ CHÍNH LÀ QUÀ TẶNG CỦA SỰ SỐNG.
Thật vậy, kể từ khi Thiên Chúa “thổi hơi vào hình nhân đất sét”, sự sống đã được trao ban cho con người. Và kể từ đó, Thiên Chúa cũng liệu định trăm phương ngàn cách để sự sống của con người được tồn tại và phát triển trên mặt đất nầy. Nói cách khác, Thiên Chúa đã tạo mọi điều kiện để con người có “cái ăn cái uống”, hai phương tiện chủ yếu để sống và tồn tại. Vì thế, không lạ gì, khi Bài đọc một hôm nay đã chọn trích đoạn sách Sáng Thế mà nội dung chính là hình ảnh Vị Thượng Tế Tối cao và là Vua Salem, Menkisêđê, ngài đã không mang gì ngoài bánh và rượu để dâng tặng Ápram trong ngày khải hoàn chiến thắng. Chúng ta cũng đừng quên mặc khải Cựu ước đã nhiều lần “bánh sự sống” mà Thiên Chúa ban cho dân Người: Bánh Manna của thời Xuất Hành (Xh 16,4-5); bánh nuôi sống tiên tri Eelia trên đường về núi Horeb (1 V 19,8)…
Thế nhưng, chúng ta cũng lại được dạy rằng: Tấm bánh, ly rượu vật chất lại chỉ là dấu chỉ là phương tiện để Thiên Chúa bày tỏ lòng yêu thương và hướng chúng ta đến “Tấm bánh thiêng liêng, ly rượu vĩnh hằng” nuôi sống chúng ta trên cuộc lữ hành về vĩnh cửu. Chính vì thế, trong kinh tiến lễ của thánh lễ, linh mục đã đọc rằng: “Lạy Chúa là Chúa cả trời đất, chúc tụng Chúa đã rộng ban cho chúng con bánh nầy là hoa màu ruộng đất và công lao của con người, xin dâng lên Chúa để trở nên bánh trường sinh cho chúng con….để rượu nầy trở nên của uống thiêng liêng cho chúng con”.
Trong khi đó, các sách Tin mừng, như trích đọan Tin mừng Luca hôm nay chúng ta vừa nghe, đã đồng loạt tường thuật phép lạ “hóa bánh ra nhiều” của Đức Kitô để nuôi đám dân cùng đinh theo Ngài vào sa mạc nghe thuyết giảng Tin mừng Nước Thiên Chúa. Riêng thánh sử Gioan, liền sau Phép lạ hóa bánh ra nhiều, đã trình bày bài giáo lý “Bánh Hằng Sống” của chính Chúa Giêsu để xác nhận Ngài chính là “Bánh Hằng sống từ trời xuống” và để con người tìm kiếm chính Ngài, sự sống trường sinh đích thực, chứ không phải thứ bánh vật chất tầm thường chóng qua hư nát (Ga 6,26-58).
Quả thật, Thánh Thể là quà tặng của sự sống, sự sống thần linh, sự sống vĩnh hằng. Từ ý nghĩa này, Lời Chúa lại dẫn chúng ta đến chiều kích thứ hai đó là: THÁNH THỂ LÀ QUÀ TẶNG CỦA TÌNH YÊU. Thật vậy, mầu nhiệm Thánh Thể chỉ có thể được định nghĩa trong chiều kích sâu thẳm nhất đó chính là “Quà Tặng tình Yêu”. Chỉ có Thiên Chúa tình yêu mới nghĩ ra thứ quà tặng độc đáo nầy; và chỉ có cách nầy, Đức Kitô mới thật sự làm cho chúng ta “đồng hình đồng dạng với Ngài”, mới cho chúng ta được ‘thần hóa” thực sự, mới biến chúng ta trở thành tông đồ loan báo Mầu Nhiệm Cứu độ… như lời khẳng định của Thánh Phaolô trong trích đoạn thư thứ 1 gởi giáo đoàn Côrintô trong Bài đọc 2 hôm nay: “Mỗi lần ăn bánh và uống chén nầy, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết”.
Con đường của ơn cứu độ cũng là con đường của tình yêu, một tình yêu tự hiến, một tình yêu cho không biếu không. Cho dù những kẻ duy lý khước từ, những nhà duy vật khinh chê, và cho dù “giác quan chẳng cảm thấy sự gì”… thì sau lời truyền phép “Nầy là Mình Thầy sẽ bị nộp vì các con… Nầy là chén Máu Thầy,… đổ ra cho các con…” con mắt đức tin sẽ đưa chúng ta đến thờ lạy Đức Kitô, Đấng vừa hiến dâng thân mình trên thánh giá và cũng chính là Đấng đang hiện đến trong quyền năng phục sinh để hà hơi ban sức mạnh Thánh Thần cho tất cả chúng ta.
Trong một thế giới mà nhu cầu vật chất được đề cao quá mức, sự hưởng thụ lạc thú trần gian luôn là một cám dỗ mạnh mẽ, bí tích Thánh thể của người Kitô hữu quả là một thách đố lớn lao cho nhiều người. Ngày xưa, cách đây 2000 năm, sau bài giảng “Bánh Hằng Sống” của Đức Kitô, đã có không ít người càm ràm: “Lời gì nghe chói tai quá” và một số môn đệ đã bỏ thầy ra đi. Ngày hôm nay, sau 2000 năm, chắc cũng có rất nhiều người “bỏ đi” như thế, khi không cảm nhận được Thánh Thể có một sức thu hút nào, một, ích lợi nào, một lợi nhuận nào cho cuộc sống. Thiết tưởng, cử hành mầu nhiệm Thánh Thể hôm nay, là dịp để mỗi người chúng ta xác định lại không chỉ bằng một lời tuyên xưng suông nhưng là bằng một cam kết dấn thân sống; làm sao để: gia đình của tôi, giáo xứ của tôi, cộng đoàn của tôi… sẽ phong phú hơn, vui tươi hơn, hạnh phúc hơn nhờ Thánh Thể. Tôi sẽ biết yêu thương, tha thứ, phục vụ nhờ Thánh Thể. Thánh Thể sẽ đem tôi lại gần hơn với anh chị em chung quanh và là phương thế cốt yếu để xây dựng một cộng đoàn huynh đệ hơn, chứng tá hơn, truyền giáo hơn… Phải chăng vì thiếu cái “chất Thánh Thể” này nên rất nhiều gia đình Công giáo chúng ta, nhiều cộng đoàn tín hữu không có chút gì phản ảnh sự thánh thiện và nét đẹp của Tin mừng để có sức thuyết phục và thu hút nhiều người đến với Chúa…
Tháng chín tới đây, Đức tân Giáo hoàng Lêô 14 sẽ phong thánh cho một Chân phước thiếu niên Carlo Acutis. Chính vị thánh trẻ này luôn đặt Bí tích Thánh Thể ở trung tâm cuộc đời mình, và gọi đó là “đường cao tốc của tôi đến thiên đàng”. Cậu luôn cố gằng chầu Thánh Thể và tin rằng “bằng cách đứng trước Chúa Kitô Thánh Thể, chúng ta trở nên thánh thiện”.
Khi cử hành đại lễ Mình Máu Chúa, hay cụ thể hơn, khi hôm nay lên rước lễ, ước gì tiếng “AMEN” mà chúng ta thân thưa với Chúa Kitô sẽ không là một lời sáo rỗng, thói quen, nhưng phải là một “lời khấn”, một “cam kết” của tình yêu theo mãi chúng ta trên mọi bước đường cuộc sống!
Trương Đình Hiền