Views: 59
Để thêm chất liệu suy tư và cầu nguyện trong tuần 4 Mùa Chay, xin giới thiệu bài thơ về câu chuyện “NGƯỜI THIẾU PHỤ SAMARI XIN NƯỚC”. (Ga 4,7-30)
Đang trưa hè nắng gắt,
Giữa sa mạc hoang vu,
Đôi chân buồn thoăn thoắt,
Như trốn chạy ngục tù !
Chị đi tìm giếng nước,
Cho cơn khát đã thèm,
Manh áo đời ô trọc,
Thôi vết bẩn triền miên.
Con đường qua giếng nước,
Thăm thẳm lối cuộc đời,
Nhục nhằn hay đắng đót,
Dang dở vẫn đầy vơi !
Chợt có người xin nước,
Tên ngoại đạo đây mà !
Đã xin còn ngạo ngược,
“Nước hằng sống bao la” !
Nầy chị ơi có biết,
Nước mà chị đang tìm,
Nước bao lần chị uống,
Rồi vẫn khát triền miên !
Như chính đời của chị,
Tình, tiền với lợi danh,
Qua muôn ngàn hệ lụy,
Vết thương vẫn chưa lành !
Uống nước tôi ban tặng,
Không còn khát bao giờ,
Không còn vương cay đắng,
Đời chợt bỗng nên thơ…!
Cho tôi xin nước ấy,
Nếu Ngài thật quyền uy,
Để tháng năm còn lại,
Tôi chẳng phải “lỡ thì” !
Bây giờ đà đến lúc,
Chị phải chọn thờ Cha,
Chẳng núi nầy, nơi nọ,
Thần Khí mới thật là !
Và thờ Đấng Cứu độ,
Đang hiện hữu nơi đây,
Sẽ dạt dào tuôn đổ,
Nước thánh ân ngọc ngà…!
Và kể từ độ ấy,
Người thiếu phụ Sama-ri,
Bổng dưng đời trẻ lại,
Hoa hé nụ xuân thì.
Cũng đường trưa ngợp nắng,
Vai nặng gánh nước đầy,
Nhưng lời Thầy văng vẳng,
Đời bỗng đẹp từ đây !
Sơn Ca Linh
(MC 2017)