Views: 35
Chút cảm nhận về thân phận con người trong dòng chảy của thời gian.
Những bước cuối năm đang về hối hả,
Và xôn xao tin én báo mùa xuân…!
Trên con đường lặng lẽ giữa trại phong,
Một cụ già sáng nay vừa nằm xuống !
Như chiếc là mùa thu vừa rơi rụng,
Trôi theo dòng về cõi biển vô biên,
Lời kinh đưa như sóng vỗ triền miên,
Xô lấp bãi kiếp đời thân lữ thứ !
Giờ đã hết ước mơ và ngóng đợi,
Những gian lao và gánh nặng trôi qua.
Hết đau thương, cô độc lẫn tuổi già…,
Vì có Chúa đỡ nâng và bổ dưỡng ![1]
Đường dương thế từ nay thôi bận vướng,
Chuyến tàu đời giờ đã kịp đến nơi.
Giã từ thôi, đây bến đỗ quê trời,
Xin hẹn gặp nơi Mùa Xuân vĩnh cửu !
Sơn Ca Linh
(Cảm nhận từ đám tang cuối năm của Bà Têrêsa Huỳnh Thị Bí, bệnh nhân phong Qui Hòa)
[1] Mt 11,28-30