Thôi nhé, Anh bình an chuyến tàu về “viễn xứ”, Rồi chúng mình “ga cuối” sẽ gặp nhau. Khói hương thơm hoà lời kinh nhỏ nguyện cầu, Vẫn có nhau “nối linh thiêng vào đời”, anh nhé !
Và chắc chắn một điều : chỉ với con đường “mới mẻ của Tin Mừng” nầy mới mong đẩy lùi nền “văn hoá oán thù”, nền “văn mình sự chết”, như cách định nghĩ của Michel Quoist : “Hành động duy nhất có thể làm đứt đoạn dây chuyền bạo lực, đó là tha thứ…
Nên chỉ biết, Cầu mong “Bà Mẹ goá” hôm nay gặp thấy, Một bàn tay, một ánh mắt của Thầy Giê-su ! Với quyền lực Phục Sinh Ngài sẽ đền bù, Sẽ trao về cho Mẹ, Người con trai trong Nước Trời hằng sống !
Khi giàn hoả thiêu đã sẵn sàng, giám mục Pô-ly-cáp tự mình cởi áo xống và dây lưng ra; ngài gắng tháo cả giày ra nữa. Trước đó, ngài không hề làm điều ấy, bởi vì mọi tín hữu luôn luôn tranh nhau để được là người đầu tiên chạm vào thân thể ngài: thật…