Nhân dịp kỷ niệm “Ngân Khánh Qua Đời” của ngài, chỉ biết ôn lại đôi nét đan thanh về cuộc đời của một vị mục tử mà tôi được vinh dự kế nhiệm ngài từ năm 1992, thay ngài làm cha sở Đồng Tre để ngài về coi sóc giáo xứ Mằng Lăng. Sau 17 năm cơ cực và bị nhiều áp lực ở vùng sơn cước, cứ tưởng những ngày tháng êm đềm tại Mằng Lăng sẽ cho ngài an khang trường thọ, như chính ngài đã từng bừng dậy lúc nửa đêm và tâm sự với thầy Đệ: “Sau 17 năm, đêm nay là đêm ngủ ngon nhất của tao”, nhưng ngài đã “lên đường theo lệnh triệu hồi của Chúa”, mà “điềm báo” hình như đã đến ngay trong bữa tiệc ngài mừng Ngân Khánh linh mục (72-97) khi nút chai sâm banh làm đứt cả những dây băng trang trí nơi nhà xứ Mằng Lăng !
Danh mục: Gương chứng tá
Giới thiệu các mẫu gương sống đạo, chứng tá đức tin của người giáo dân, của các tu sĩ, linh mục dưới cái nhìn của tông huấn Gaudete et Exsultate : CÁC VỊ THÁNH “Ở KỀ BÊN TA”
WHISKY, THUỐC LÁ, NGÒI BÚT… VÀ CHỨNG NHÂN TỬ ĐẠO: THÁNH BRANDSMA
Nữ y tá, được gọi là “Titia”, đã làm chứng rằng Cha Brandsma đã trao cho cô chuỗi tràng hạt của Cha. Khi cô ấy trả lời rằng cô không thể cầu nguyện và cũng không cần đến nó, thì Cha đã động viên cô hãy đọc thuộc lòng một câu trong phần thứ hai của Kinh Kính Mừng, “Xin hãy cầu cho chúng con là kẻ có tội.”
CHUYỆN “ANH CHỒNG HỜ THẦM LẶNG”
Đã mấy ngàn năm,
Người ta nhắc mãi chuyện “anh chồng hờ thầm lặng”,
Hay chuyện “Người Công chính”, “bác phó mộc Giuse”…
Vâng, chuyện “Trái tim người cha” – Patris Corde,
Cho dẫu ngài chẳng để lại tiếng nào,
Trong bốn Tin Mừng hay cả ngàn trang Tân ước !
NĂM MỚI KỂ CHUYỆN “NHÀ TÔI”
Điều muốn nói ở đây là cả hai đều lẫn ở mức độ rất cao. Ta thấy đó, dù lẫn đến mức nào, bất cứ trong hoàn cảnh nào, những thứ khác họ có thể quên nhưng một điều người tu sĩ rất tỉnh táo và không bao giờ quên đó là lòng trung thành với Chúa. Để có được như vậy quý bà đã dành tình yêu và cuộc đời của mình trọn vẹn cho Chúa với hết cả trí khôn, hết linh hồn nên giây phút cuối đời chỉ còn lại trong tâm trí một trí nhớ tinh ròng là Chúa Giêsu Kitô Chịu Đóng Đinh, Đấng mà mình đã đánh đổi cả cuộc đời để bước theo.
PHẬT TỬ TRỞ THÀNH NỮ TU
Mặc dù khi ấy bà không biết gì về đạo Công giáo, nhưng bà đã và sẽ không bao giờ quên được kinh nghiệm của ngày hôm ấy! Keiko đã bị choáng ngợp bởi sự thánh thiêng! Sau đó, bà tin chắc rằng nhờ thánh Phanxicô Xaviê, mà bà nhận được hồng ân đức tin nơi Chúa Giêsu Kitô.
KHUÔN MẶT THƠ CÔNG GIÁO ĐƯƠNG ĐẠI
Người đọc có thể nghe được tiếng trái tim nhà thơ đau xót trước thực tại những con người thấp cổ bé miệng bị chà đạp, bị hủy diệt. Nhà thơ không thể kềm lòng không lên tiếng trước những nghịch lý, những bất công, những vô luân vô đạo của “thời mạt pháp”. Dù Nước của Chúa không thuộc về thế gian này, nhưng người mục tử của Chúa đang sống giữa thế gian đầy tội ác thì không thể làm ngơ. Dù vậy, Sơn Linh Ca không để mình bị cuốn vào cõi trần tục, mà đặt trái tim mình trong trái tim thương yêu của Chúa. Từ đó nhìn ra “trời mới đất mới” của Kinh thánh.
NHỮNG NGƯỜI THỢ KHIÊM TỐN NHƯNG VĨ ĐẠI
Đầu tháng Mười Một,
Từ trời cao nghe vọng về khúc khải hoàn ca và lời réo gọi,
Niềm khát vọng thiên đường và dấu bước Thánh nhân.
Cuộc lữ hành hôm nay, ngày mai, dẫu vất vả gian nan,
Đừng quên,
Hạnh phúc vĩnh hằng được xây bằng “những chi tiết nhỏ !”
HUYỀN THOẠI “BÔNG HOA NHỎ”
Hăm bốn xuân xanh “Bông Hoa Nhỏ”,
Ngày “em” lìa thế bước lên trời,
Cơn mưa hoa hồng rơi trên cỏ,
Đường “em” đi bỗng hoá rạng ngời !
TÌNH THƯƠNG VÀ ƠN GỌI (MISERANDO ATQUE ELIGENDO)
Noi gương Thánh Sử rạng ngời,
“Tình thương”, “Ơn gọi”, Tông đồ, chứng nhân.
Cuộc đời “ngọn bút thiên ân”,
Vẽ “tranh mến Chúa”, gieo “vần ái nhân”.
MỘT DANH NHÂN VĂN HOÁ BỊ LÃNG QUÊN – CHA LAURENT EMMANUEL HUỲNH VĂN LÂU
Phần lớn cuộc đời linh mục, cha Laurent làm việc ở vùng Dinh Cát. Lúc đầu cha đặt trụ sở chính tại làng Dương Lệ Văn, nay thuộc xã Triệu Thuận, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Năm 1725, cha đặt trụ sở tại Bố Liêu, nay thuộc xã Triệu Hòa, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Cuối năm 1732, cha lâm bệnh, được cha Jean de La Court ban bí tích xức dầu. Ngài được chuyển đến Phủ Cam, Huế để cứu chữa nhưng không qua khỏi. Một đoàn giáo dân đông đúc không kể xiết đưa xác ngài về an táng tại nhà thờ Bố Liêu
NGƯỜI “XOA DỊU CƠN KHÁT CỦA CHÚA”
Với dáng người nhỏ bé, nhưng với một đức tin sắt đá, Mẹ Têrêxa thành Calcutta được giao phó sứ mạng công bố tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa đối với nhân loại, đặc biệt đối với những người bần cùng nhất. “Thiên Chúa vẫn mãi yêu thương thế gian và Người sai chị em chúng ta ra đi để biểu lộ tình yêu và lòng thương cảm của Người đối với người nghèo”. Mẹ có một tâm hồn tràn đầy ánh sáng Chúa Kitô, một tâm hồn bùng cháy tình yêu đối với Ngài và bị thôi thúc bởi một mong ước duy nhất: “xoa dịu cơn khát của Chúa: khát tình yêu và khát các linh hồn”.
CÓ BAO GIỜ CHẾT ĐÂU !
Đường thập giá em đi hay cuộc đời dâng hiến,
Dẫu chông gai, sỏi đá… vẫn toả ngát hương thơm.
Dẫu buồn đau, bệnh hoạn, vất vả, cô đơn…
Vẫn xác tin: “Chúng ta có bao giờ chết đâu”,
CHÚNG TA CÓ BAO GIỜ CHẾT ĐÂU !
Suy nghĩ về sự sống và cái chết, em thấy nó chỉ là tên gọi của hai hình thái sống khác nhau mà thôi. Thực tế thì, chúng ta có bao giờ chết đâu.
CÁNH RỪNG ĐANG MỌC GIỮA “MÙA CÂY ĐỔ”
Và kể từ khi,
Bí tích Rửa Tội đã tẩy sạch cuộc đời đen đúa,
Từ cõi lòng Augustinô,
Đã “dâng trào một dòng nước Thánh Linh” (Ga 7,38),
Trái tim từ đây hừng hực “ngọn lửa tình”,
Ngọn lửa “mến Chúa và Yêu người” đốt thiêu từng nhịp sống.
TÌNH YÊU VÀ NƯỚC MẮT
Thế giới hôm nay,
Rạn nứt cương thường, ngã nghiêng gia đạo.
Cần làm sao,
Những người vợ, người mẹ mang “dáng đứng Monica”.
CÚI XUỐNG VÀ CHẠM ĐẾN
Hơn ai hết người tu sĩ phải là người sống và thể hiện trọn vẹn ơn gọi hiện diện này. Quả thật, có biết bao linh mục và tu sĩ đã sống ơn gọi này một cách một cách tròn đầy trong sự chia sẻ, lắng nghe, cảm thông và nâng đỡ bằng chính tình yêu và tâm tình của Đức Kitô, như thánh nữ Têrêxa Avila đã nói: “Hôm nay Đức Kitô nhìn người khác bằng mắt chúng ta, yêu người khác bằng trái tim chúng ta, đến với người khác bằng đôi chân chúng ta và phục vụ người khác bằng đôi tay của chúng ta”. Sự hiện diện của các tu sĩ tại những nơi dịch bệnh bùng phát chính là dấu chỉ để mọi người nhận biết Thiên Chúa là Tình Yêu và Chúa Giêsu đã “yêu đến cùng” thế nào.
NẾU ANH CÓ THỂ SỐNG, HÃY QUAY LẠI THĂM CÁI CÂY NÀY
Và trên thế giới này, tôi kính phục nhất một kiểu người mà trong hoàn cảnh ác liệt và tồi tệ, họ thà chấp nhận gánh nặng trên vai và bước tiếp thay vì sống vô trách nhiệm, để mặc đời muốn trôi đến đâu thì đến!
MỘT CHỨNG TỪ VỀ ƠN CHÚA
Con và vợ là người được cha mẹ cho học hành đầy đủ, bằng cấp cao nhất con có được là “Kỹ sư công nghệ hoá học thực phẩm”, vợ con là “Cử nhân sư phạm ngoại ngữ chuyên ngành tiếng Anh”. Bên cạnh đó, từ sau ngày tốt nghiệp ra trường chúng con vẫn liên tục học tập cho đến nay. Con nói ra như vậy để tất cả anh chị em trong hay ngoài đạo Công giáo biết rằng chúng con đủ lý trí, tự do lúc lựa chọn trở lại Đạo và đến với tình yêu của Chúa. Chúng con đủ tỉnh táo để cảm nghiệm được ơn Chúa dành cho mình, hoàn toàn không phải mù mờ mê tín.