Views: 104
(Mến tặng Lê thị Lệ Hằng, tác giả truyện ngắn “MÌNH KHÔNG CÓ CHÚA” – Giải Nhì trong “cuộc thi sáng tác cho tuổi thơ 2019” của Ban Văn Hoá giáo phận Qui Nhơn)
Như “giọt máu” nằm im trong dạ mẹ,
Biết bao giờ mới thấy mẹ tỏ tường !
Có những phận đời chỉ một thoáng giọt sương,
Chưa kịp thấy ánh dương đà tan biến…!
Bào thai chưa thấy mẹ,
Không có nghĩa mẹ chẳng bao giờ hiển hiện,
Mới đọng lại đêm rồi sương tan trước bình minh,
Biết bao phận người, sớm tan vào cõi lặng thinh,
Nhưng đâu phải thế mà mặt trời không có !
Phần Ta, Ta đã biết con
trước khi con chỉ là giọt máu đỏ,
Tình thương Ta phủ ngập con cả trước lẫn sau.
Trước “Vầng Dương Ta”,
Con chỉ là “giọt sương mai” bé nhỏ tan mau,
Để thành nước
hoà vào “Đại Dương Ta” tràn trào ân sủng.
Rồi con sinh ra, lớn lên,
ngang qua bao nẻo đời lênh đênh biển rộng,
Con chỉ thấy đời là cát bụi oan khiên.
Con chỉ thấy người lầm than, khổ ải truân chuyên…
Thấy cuộc sống áo cơm gạo tiền bon chen chới với…
Nên dẫu bước chân Ta,
Có những sáng song hành,
có những chiều hoàng hôn đứng đợi…
Những gọi thầm tên con khi con khóc một mình.
Những ấm áp tim con
qua những mùa đông giá buốt lặng thinh…
nhưng con vẫn cứ lãnh đạm, cứ hồ nghi lãng tránh !
Nhưng,
Ta vẫn đợi, vẫn chờ, vẫn chuẩn bị một ngày phước hạnh,
Một ngày con bỗng vỡ oà khi nhìn thấy “mặt mẹ dấu yêu”,
Một ngày “giọt sương mai” bỗng long lanh rực rỡ yêu kiều,
Choáng ngợp trong ánh sáng của “Vầng Dương Cứu Độ” !
Vâng, Ta vẫn đợi con,
Dù có phải ở tít tắp tương lai, ở mịt mùng bão tố.
Bởi giản đơn, Ta chính là Thiên Chúa của tình yêu.
Và con, dù mỏng manh nhưng là một kiệt tác diễm kiều,
Nên cũng chẳng xa đâu, cuối đường con sẽ gặp !
Sơn Ca Linh (10/2019)