LINH MỤC: MỘT “CÚ LIỀU NGOẠN MỤC” HAY “MẶT TRỜI GIEO HẠT NĂNG VÔ TƯ”

,

Views: 80

(Bài chia sẻ Lời Chúa trong Thánh lễ Tạ ơn – Mừng các linh mục được phong chức ngày 10.01.2020 tại nhà thờ Chính Toà Qui Nhơn)

Cách đây hơn một năm (27/7/2018), tôi có một đứa cháu đi dòng Don Bosco được thụ phong linh mục. Trong dịp nầy, để làm quà tặng cho cháu, tôi có làm một bài thơ, và cũng là một chút tâm tình và cảm nghiệm, để sẻ chia cho người cháu. Bài thơ mang tên” “LẠI THÊM MỘT GÃ LIỀU”. Xin phép được đọc lại; và cũng là một chút quà tinh thần để kính tặng các tân chức trong thánh lễ tạ ơn chiều hôm nay:

Ngẫm chuyện đời người,

Đôi khi chỉ là những “cú liều” ngoạn mục !

Như chàng Phêrô,

Tuy chẳng phải sang giàu sung túc,

Nhưng với chiếc thuyền tấm lưới,

Một cô vợ hiền, cũng trong ấm ngoài êm.

Nhưng trời xui đất khiến,

Chỉ với một câu “hãy theo Ta…”

Của “Chàng Thợ Mộc” trôi nổi bấp bênh,

Mà “liều” bỏ lưới, bỏ thuyền, bỏ vợ hiền mái ấm…!

 

Rồi chuyện của “Gã Lê-Vi”,

Thêm một cú liều vẫn còn in đậm !

Nghề hái ra tiền ai lại chẳng ham.

Nhưng cũng vẫn tiếng gọi mời,

Của một “Gã nghèo” lếch thếch lang thang,

Viên thuế vụ giàu sang “liều” ra đi làm “ngư phủ” !

 

Rồi từ dạo ấy,

những chuyện “liều” cứ nối dài trong lịch sử.

liều bỏ mình, liều chết, liều phục vụ, hy sinh…

Ngựa xé, voi dày, tù ngục, chịu đóng đinh…

tuổi xuân, tài sắc, tương lai,

liều xa cha mẹ và liều bỏ cả tình yêu đôi lứa…!

 

Như sáng hôm nay,

Lại một số “gã liều” nghe theo chàng “Thợ Mộc” ấy nữa.

Khi chọn bước trên con đường làm “mục tử” nhân hiền.

Ở giữa cuộc đời bùn nhơ và muôn sự đảo điên,

Chọn làm “sen trắng” không phải “liều” mới lạ !

 

Nhưng Cháu Trung của tôi ơi,

Cú “liều của tình yêu”

luôn làm nên những “tượng đài cao cả”

Dẫu ẩn khuất âm thầm những tồn tại mãi với thời gian.

Ước mong sao,

Đã một lần “liều” là dốc trọn tâm can,

Đã chọn Giêsu thì cố mà đi cho tới đĩnh đồi thập giá !

            Và như anh chị em biết đó, theo thống kê của Toà Thánh, thì chỉ riêng trong năm 2019 vừa qua, trên toàn thế giới đã có 29 nhà truyền giáo bị giết thì trong số đó đã có 18 linh mục và 1 phó tế. Đó là chưa kể, trong năm 2018, có 40 thừa sai bị giết mà trong số đó, phần đông là các linh mục và tu sĩ !

            Điều đó quả thật đã chứng minh: đời linh mục là cú liều. Liều đánh mất tất cả để được thuộc trọn về Chúa Kitô và Hội Thánh của Ngài; liều đánh đổi cả mạng sống vì lý tưởng, vì Tin Mừng, vì tình yêu.

            Thế nhưng chiều hôm nay, trong Thánh lễ Tạ ơn đặc biệt nầy, chúng ta không dừng lại với ý nghĩa mang chiều kích “hơi tiêu cực và u ám đó”, cho dù, đó là chiều kích mang dấu ấn cuộc Vượt Qua, dấu ấn của thập giá mà cuộc đời linh mục luôn quy chiếu. Vâng, chúng ta hân hoan vui mừng vì ở giữa chúng ta, giữa cộng đoàn dân Chúa giáo phận Qui Nhơn, đang có 9 anh em vừa được lãnh nhận hồng ân thánh chức qua việc đặt tay của Vị Chủ chăn giáo phận, một hồng ân mà Thánh Phaolô đã ân cần khuyên nhủ đồ đệ Timôthê luôn phải canh tân và trân trọng: “Vì lý do đó, tôi nhắc anh phải khơi dậy đặc sủng của Thiên Chúa, đặc sủng anh đã nhận được khi tôi đặt tay trên anh.” (2 Tm 1,6).

            Vâng, các bí tích trong Hội Thánh luôn là đặc sủng, là hồng ân vô giá.

            Thật vậy, trong cuộc hành trình đức tin của người Kitô Hữu, mỗi lần lãnh nhận một bí tích là một lần ghi dấu ấn sâu đậm trên cuộc đời và đón nhận cả một trời hồng ân. Bí tích Rửa Tội cho ta được tái sinh làm con cái Chúa; bí tích Thêm Sức cho ta lớn lên trong Chúa Thánh Thần; bí tích Thánh Thể cho ta được kết hợp mất thiết với Chúa Kitô; bí tích Hôn Phối cho các đôi vợ chồng trọn nghĩa yêu thương và giúp nhau nên thánh. Riêng đối với với anh em linh mục, nhất là với các tân linh mục vừa bước lên bàn thánh hôm nay, thì bí tích Truyền Chức Thánh, vừa là một hồng ân tuyệt vời Chúa trao cho kẻ phàm hèn, vừa là một cam kết thánh thiêng để dấn thân cho một sứ vụ cao cả.

            Hồng ân thánh chức chính là một nghĩa cử tuyệt vời của “Lòng Thương Xót”, “những việc vĩ đại” của Cha trên trời, mà sách Huấn Ca mới vừa nhắn gởi chúng ta, đặc biệt, với các anh em tân chức qua bài đọc 1: “Đấng đã thực thi những việc vĩ đại trên khắp địa cầu, đã làm cho đời sống chúng ta phấn khởi từ khi chúng ta còn trong lòng mẹ và đã đối xử với chúng ta theo lòng từ bi của Người…”.

            Và như thế, cuộc đời linh mục, luôn phải là lời ca bất tận để ca tụng và tạ ơn, như lời của Thánh vịnh 137 mà cộng đoàn chúng ta đã thường hát lên: “Lạy Chúa, con sẽ ca tụng uy danh Chúa, vì lòng nhân hậu và lòng trung tín của Chúa”.

            Và có lẽ, cả cộng đoàn của chúng ta, cũng mượn lời của Thánh Phaolô ngỏ với cộng đoàn Côrintô để nói với các tân chức hôm nay rằng: “Tôi hằng cảm tạ Chúa thay cho anh em, vì ơn đã ban cho anh em trong Chúa Giêsu Kitô”. Và thánh Phaolô cũng nhắc rằng: “Trong Ngài, anh em được tràn đầy mọi ơn: ơn ngôn ngữ và ơn hiểu biết, đúng như Chúa Kitô đã minh chứng nơi anh em, khiến anh em không còn thiếu ơn nào nữa…Cũng chính Ngài sẽ ban cho anh em bền vững đến cùng…”.

            Nhưng có lẽ tâm tình tạ ơn đẹp nhất của chiều hôm nay, trong Thánh lễ nầy, mà tất cả chúng ta kết hợp với 9 tân linh mục, đó chính là tâm tình tạ ơn của Đức Trinh nữ Maria, Mẹ Thiên Chúa; tâm tình tạ ơn sốt sắng và cao sâu đã được Mẹ cất lên nơi cửa nhà bà chị họ Êlizabeth; bài ca tạ ơn đã vang lên trên từng cây số suốt chiều dài lữ hành của Dân Chúa: MAGNIFICAT: “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa, và thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ tôi, vì Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn nữ tỳ của Chúa…”.

            Riêng, đối với các anh em tân chức,

            Có lẽ điều mong ước giản đơn của cộng đoàn Dân Chúa dành cho anh em hôm nay đó là: mỗi một thánh lễ anh em dâng mỗi ngày, mỗi một lần anh em Giải tội hay xức dầu bệnh nhân, mỗi giờ kinh Phụng vụ, đặc biệt Giờ Kinh Chiều…, anh em mang lấy tâm tình nầy của Mẹ Maria “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa…”; đó cũng chính là thái độ, là “kỷ luật tinh thần” của đời linh mục mà Thánh Charles Bôrômêo đã dạy và được Đức thánh GH G.P.II trích lại trong tông huấn Pastores dabo vobis số 72: “Hỡi cha, nếu cha ban phát các bí tích, cha hãy suy niệm điều cha làm. Nếu cha cử hành thánh lễ, cha hãy suy niệm điều cha dâng tiến. Nếu cha đồng thanh xướng hát ca vịnh, cha hãy suy niệm xem mình đang nói với ai và nói điều gì. Nếu cha hướng dẫn các linh hồn, cha hãy suy niệm về máu đã thanh tẩy họ. Và ước chi mọi việc được thực hành giữa anh em với nhau trong đức ái (1 Cr 16,14).”.

            Và cũng chính vì thế, có thể nói được rằng, cái ngày buồn nhất của Giáo Hội, của giáo phận, của Dân Chúa, và của chính cuộc đời linh mục, đó là khi một linh mục không còn cảm thấy chức linh mục là một hồng ân để cảm tạ, để trân trọng, để giữ gìn và trung tín; đó là ngày mà theo ngôn ngữ của thánh Gioan Tông Đồ, là ngày linh mục đã “đánh mất tình yêu thuở ban đầu”, đánh mất cái đặc sủng của ngày được “đặt tay”, như Thánh Gioan đã trăn trở với giáo đoàn Êphêsô trong sách Khải Huyền: “Ngươi có lòng kiên nhẫn và đã chịu khổ vì Danh Ta mà không mệt mỏi. Nhưng Ta trách ngươi điều nầy: ngươi đã để mất tình yêu thuở ban đầu. Vậy hãy nhớ lại xem ngươi đã từ đâu rơi xuống, hãy hối cải và làm những việc ngươi đã làm thuở ban đầu. Bằng không, Ta đến với ngươi, và Ta sẽ đem cây đèn của ngươi ra khỏi chỗ của nó, nếu ngươi không hối cải” (Kh 2, 2-5).

            Các tân chức thân mến,

            Anh em là những linh mục trẻ của một Hội Thánh đang hướng về giới trẻ, nên tôi cũng muốn mượn lời ca của bài ca “Khát Vọng” của nhạc sĩ Nguyễn Minh Tuấn, chắc là một người ngoại đạo, để nhắn gởi anh em, như những khát vọng mà Giáo Hội giáo phận, nhất là các bạn trẻ hôm nay đang vươn tới và đang mong chờ nơi anh em:

Và sao không là gió, là mây để thấy trời bao la?

Và sao không là phù sa dâng mỡ màu cho hoa?

Sao không là bài ca của tình yêu đôi lứa?

Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư?

Và sao không là bão, là giông, là ánh lửa đêm đông?

Và sao không là hạt giống xanh đất mẹ bao dung?

Sao không là đàn chim gọi bình minh thức giấc?

Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư?

            Vâng, ngoài kia mùa Xuân đang trở về.

            Xin quý cha hãy hân hoan lên đường trong thánh chức và sứ vụ như “những mặt trời gieo hạt nắng vô tư”. Amen.

 

Giuse Trương Đình Hiền