Views: 103
Những bài thơ cảm nhận về mầu nhiệm “CHÚA VÀO THÀNH” được tái diễn qua Phụng vụ LỄ LÁ, KHAI MẠC TUẦN THÁNH.
1. KHÚC NIỆM CA TUẦN THÁNH
“Cổ kính” (1) lại một lần đập vỡ,
Để ta tìm bóng cũ hình xưa.
Và tính bao nhiêu lần duyên nợ,
Nợ tình yêu trả mấy cho vừa !
Sáng nay ta cầm cành thiên tuế,
Ô kìa Tuần Thánh lại về rồi.
Nghe vọng cung trầm “Bài Thương Khó”,
Hai ngàn năm nào có xa xôi !
Chợt thấp thoáng thấy mình trong ấy,
Dáng Phê-rô, từng bước đi xa.
Tội nghiệp phận người trông bé dại,
Giọt mắt nào lại khóc trong ta !
Lần nữa Thứ Năm mừng Tiệc Thánh,
Thấy “Rửa chơn”, nghe “Luật yêu thương”.
Đêm tối bước chân nào hoang lạnh,
Ta, Giu-đa, mấy bận lạc đường !
Rồi Thứ Sáu, đau thương thập giá,
Màu tím buồn giai điệu “hôn chơn”.
Chiều Can-vê nào đâu mới lạ !
Ngài thương ta tên tử tội buồn !
Đêm nầy nến Phục Sinh rực sáng,
Ta cất cao bài Ha-lê-luia.
Đường Phục sinh bây giờ rỡ rạng.
Nẻo Ga-li-lê Ngài hẹn chờ ta !
Ta lại có một lần Tuần Thánh,
Đẹp làm sao ký ức Tin Mừng.
Chút tình yêu bỗng rưng rưng,
Lời thưa cho dẫu ngập ngừng: “Con tin” !
Sơn Ca Linh (Tuần Thánh 2018)
Chú thích :
(1) Trích ý và từ “cổ kính” trong bài thơ “Khóc Bằng Phi” của Vua Tự Đức: “Đập cổ kính ta tìm lấy bóng, xếp tàn y lại để dành hơi”.
2. EM CÓ VÀO THÀNH SÁNG HÔM NAY ?
Sáng nay nghe vọng bên đường lớn,
Tiếng hô vang, bụi cát tung bay.
Mở cửa trông nhà em cuối xóm,
Em có vào thành sáng hôm nay ?
Thì ra em đã đi từ sáng,
Trên tay phất phới một cành xanh.
Chân bước miệng cười tươi rỡ rạng,
Người đông như sóng dạt vô thành !
Ta lủi thủi theo em đàng cuối,
Vừa nghe kháo láo chuyện về Ngài.
Đã mấy năm tiếng đồn vang dội,
Giêsu ngôn sứ lại là đây !
Lộng vàng, ngựa quý đâu chẳng có,
Giản đơn trên một chú lừa con.
Giáo khiên thay những cành lá nhỏ,
Đại đế quang lâm quá giản đơn !
Không lẽ Đấng dùng năm chiếc bánh,
Đãi đoàn dân đến cả mấy ngàn.
Đấng biến rượu ngon từ nước lạnh,
Mà sao chẳng có chút cao sang !
Đấng loan tin Nước Trời đang tới,
Cho điếc nghe, câm nói, què đi…
Nước Trời đó, nhà Cha đón đợi,
Con hoang đứng dậy bước quay về !
Đấng đã từng lau khô dòng lệ,
Đời xanh xao mẹ góa Na-in,
Người chết trở về trên dương thế,
Tử thần nay thua Đấng phục sinh !
Đấng dạy luật tình yêu tối thượng,
Dám hy sinh cho kẻ mình yêu.
Đấng dạy bảo những ai làm lớn,
Phải nên người phục vụ trăm chiều…
Đấng mới đây thôi từ huyệt mộ,
Đã thối om xác chết La-da-rô.
Quyền năng chỉ một lời tuyên bố :
Đứng lên đi ra khỏi nấm mồ !…
Cùng với em theo Ngài đi tới,
Chẳng biết ngày mai sẽ tới đâu ?
Nghìn năm đã dân ta mong đợi.
Biết đâu đây là phút nhiệm mầu !
Sơn Ca Linh (Lễ Lá 2017)
3. NÉT HỒN NHIÊN CỦA CHÚA
Thích quá đi thôi,
Những cành lá xanh, gần gũi, dung dị tự thuở nào,
Vừa che mát, vừa biểu cảm tấm tình đơn sơ chân chất.
Chúa cũng thích mà,
Chỉ một “chú lừa con”, đâu cần lọng vàng, cờ quạt.
Những cành lá xanh, đủ rồi, cho một cuộc “Giá Lâm” !
“Hổng phải sao”, 33 năm trước, nơi hang lừa máng cỏ tối tăm,
Ngài đã đến, đã bỏ ngai trời giáng thế.
Rồi suốt 30 năm,
Cái đục, cái cưa, cái chàng, cái búa…,
Kiếp thợ mộc nghèo, nào “Thượng Đế có từ nan” !
3 năm rao giảng, hết lên bắc lại xuống nam,
Đôi chân đất, nhiều phen đói lòng, khô khát…!
Bên bờ giếng Samari : “Chúa mà xin nước !”
Trên thuyền Phêrô, “ngủ gà ngủ gật”, thấy mà thương !
Chim sẻ trên cây, cánh huệ bên đường,
Hèn chi, Ngài đã mượn làm “dụ ngôn phó thác” !
Vì đã hiểu, quyền lực, giàu sang…chẳng qua là cỏ rác,
Nên Chúa hồn nhiên yêu chuộng kiếp sống nghèo.
Nên đến cuối đường,
phụ nữ, trẻ em, bọn cùng đinh…vung cành lá vang reo:
“Hoan hô Đấng Nhân Danh Chúa mà đến” !
Chúa hồn nhiên bởi mang cả tấm lòng yêu mến,
Sẵn sàng cho đi và tha thứ bao dung.
Chúa hồn nhiên, kề môi nhấp chén thập giá cay nồng,
Để trọn lễ dâng, lễ tình yêu cứu độ.
Với chú lừa con, với những cành thiên tuế,
Tuần Thánh lại về,
để lại một lần con được thấy “Chúa hồn nhiên” !
Sơn Ca Linh (Lễ Lá 2018)
4. CÀNH THIÊN TUẾ GIỮ BÊN LÒNG THIÊN THU
Ngày xưa lúc Chúa nhập thành,
Người hô vang, kẻ vung cành cọ tươi.
Mong sao đây cuộc đổi đời,
Ngài lên chấp chính ta thời thăng quan !
Nhớ làm chi chuyện gian nan,
Đói cơm khát nước lầm than đủ chiều…
Bây giờ như gió đưa diều,
Thầy đưa ta đến ngọn triều vinh quang …!
Nhưng rồi tan vỡ mộng vàng,
“Bình khô rượu hết” lửa tàn đời hoang !
Còn đâu rượu quý chứa chan,
Còn đâu bánh cá tràn lan một thời ?
Còn đâu mù điếc câm cùi,
Hiên ngang đứng dậy rạng ngời tương lai…
Còn đâu một tiếng hùng oai,
Sóng im tiếng, tử thần xoay co giò…!
Đường lên thánh điện ai ngờ,
Thân làm hiến tế bây giờ mới dâng.
“Giao ước mới” thuở xa xăm,
Giờ đây hiện thực ngàn năm đã về.
Cho dù tim có tái tê,
Máu hồng tuôn chảy một bề xin vâng.
Cầm cành thiên tuế rưng rưng,
Nhìn lên Đồi Sọ bỗng dưng ngộ rằng :
Lúa rơi mục chỗ đất bằng,
Mùa lên trĩu hạt phong đăng vàng đồng !
Đường đời sỏi đá mênh mông,
Cành thiên tuế giữ bên lòng thiên thu.
“Vạn tuế Ngài, Vua Giê-su !
Cùng Ngài đi mãi cho dù…mỏi chân !”
Sơn Ca Linh (Lễ Lá 2019)