ODE TO THE FAMILY – NGỢI CA GIA ĐÌNH

,

Views: 15

Một cảm nhận về “HUYỀN NHIỆM GIA ĐÌNH” của một thi sĩ đang trên đường tìm về “ÁNH SÁNG PHÚC ÂM”

Hỡi người, chàng trai của thời gian và không gian
Người đặt trái tim nghiêng về đâu trong sớm hừng đông
Người đặt trái tim nghiêng về đâu khi trời trưa đứng bóng
Người đặt trái tim nghiêng về đâu trong chiều hoang chạng vạng
Người đặt trái tim nghiêng về đâu trong đêm trường quánh đặc bóng đêm
Trong những giấc mơ giữa hai bờ sướng vui và cô quạnh
Người đặt trái tim nghiêng về đâu?

Tiếng người trong vắt dội vào vách núi in hình nhân loại:
– Gia Đình! Ôi Gia Đình!
Đó là nơi ta bắt đầu chuyến hành hương về bên kia sự sống.
Đó là nơi ta quay về sau mỗi trận đấu
dù với chiến lợi phẩm lẫy lừng
hay dù với tấm áo giáp tả tơi và tứa máu.

Đó là nơi ta lau chùi và cất kín nỗi đau ta cùng sợ hãi ta
trong chiếc bình thủy tinh của ủi an chia sẻ.

Đó là nơi ta giũa mài và gìn giữ khát khao ta
trong chiếc hộp gỗ của thời gian.

Đó là nơi ta chữa lành và tái sinh
trái tim tật nguyền và thương tổn
trong chiếc ổ của tình yêu.

Mềm trong như nước
êm mượt như nhung
chiếc ổ nâng ta lên
trên đôi cánh thời gian, cao và xa, ta thấy:
Giữa cánh đồng nhân sinh bát ngát,
Gia Đình chẳng là gì ngoài một thứ cây xanh.
Bằng cần lao nó cắm sự sống vào đất hút mật
Bằng cần lao rễ nó vươn dài cứng cỏi
Bằng cần lao thân nó mạnh mẽ phì nhiêu
Bằng cần lao cành lá nó xanh dạt dào màu diệp lục
Bằng cần lao, qua nắng qua mưa qua giông qua gió
Nó trưởng thành đơm bông kết trái
Hoa của mồ hôi và quả của nước mắt.

Trên đôi cánh thời gian, cao và xa, ta thấy:
Trong rừng rậm nhiệt đới của nhân sinh,
Gia Đình chẳng là gì
ngoài một chiếc tổ chim kết bằng cỏ khô
sợi của nước mắt
sợi của nụ cười
sợi của tổn thương
sợi của hàn gắn
sợi của khổ đau
sợi của hạnh phúc
sợi của yêu
sợi của hờn
sợi của chiếm hữu
sợi của bao dung
sợi của lỗi lầm
sợi của thứ tha
sợi của xa cách
sợi của ủi an gần gũi…
những sợi cỏ khô khốc lên men sự sống.

Trên đôi cánh thời gian, cao và xa, ta thấy:
Giữa đại nhạc hội của nhân sinh,
Gia Đình chẳng là gì hơn ngoài một chiếc dương cầm.
Bàn tay người chơi nhạc chuyển động trên phím đàn đen trắng
như chuyển động giữa Đau Khổ và Hạnh Phúc,
Đổ Vỡ và Dựng Xây,
trong giao hưởng của Ngày và Đêm,
của Ánh Sáng và Bóng Tối
của Tình Yêu và Thù Hận
tiếng nhạc cất lên
một nhân loại không mùa thổn thức…

Trên đôi cánh thời gian, cao và xa, ta thấy:
Giữa đại dương nhân sinh,
Gia Đình chẳng là gì ngoài một con thuyền lênh đênh sóng cả.
Con thuyền có thân đóng bằng gỗ của thăng trầm cuộc sống
Có long cốt đổ bằng tình yêu chạy từ đầu đến cuối đáy thuyền
Có cánh buồm hi vọng căng trên cột buồm tuyệt vọng
Và có bánh lái của niềm tin
Chờ cập bến Mặt Trời.

Trên đôi cánh thời gian, cao và xa, ta thấy
Giữa vườn hoa nhân loại,
Gia đình chẳng là gì hơn ngoài một bông hoa chờ nở mùa của Thượng Đế.

Bằng hạt giống Tình Yêu,
Thượng Đế gắn chúng ta nên một Gia Đình.
Và rồi, qua Gia Đình, bằng hạt giống Sự Sống,
Thượng Đế gieo ta trên mảnh đất màu mỡ của Người
nơi ấy ta bắt đầu cắm rễ.

Và rồi, qua Gia Đình, bằng hạt giống Ánh Sáng,
Thượng Đế dắt ta đi dưới vầng dương rực rỡ của Người
nơi ấy ta bắt đầu hoài thai ý chí.

Và rồi, qua Gia Đình, bằng hạt giống Xót Thương,
Thượng Đế dẫn ta đến bữa tiệc của Người
nơi ấy ta đổ đầy tâm hồn
bằng của ăn thức uống từ chính Người: Sự Sống.

Và rồi, qua Gia Đình, bằng hạt giống Nỗi Đau,
Thượng Đế tỏ bày cho ta Trái Tim hằng sống của Người
nơi ấy ta sẽ được nghỉ ngơi bình yên thanh thản.

Và rồi, qua Gia Đình, bằng hạt giống Niềm Vui,
Thượng Đế đặt ta giữa đồng cỏ xanh mơn mởn của Người
nơi ấy ta nhảy múa hát ca lòng dạt dào dư dật.

Và rồi, qua Gia Đình, bằng hạt giống Đức Tin,
Thượng Đế thánh hoá ta thành nhịp đập của một trái tim cao cả hơn
Và đó là nhịp đập của Sự Sống
Và đó là nhịp đập của Tình Yêu
Và đó là trái tim của Vĩnh Hằng
Và đó là trái tim của Thượng Đế.


Lệ Hằng, Đà Nẵng 3/4/2020