Views: 28
(Chút cảm nhận về chuyện “Tiệc Cưới Nước Trời” theo Mt 22,1-10)
Tặng những ai đã từng thất bại trong đời sống lứa đôi !
Em nhớ có lần anh chợt hỏi:
“Còn không em áo cưới ngày xưa ?
Chiếc áo của ‘tình đầu muôn thuở’,
Dẫu “tàn y” nào phải dư thừa !”.
Em không hiểu: “sao giờ mới hỏi ?
Kỷ niệm nào lại chẳng phôi pha.
Tình đầu ấy bình minh chói lọi,
Giờ hoàng hôn nên phải nhạt nhoà” !
Chẳng phải vì em mà áo cũ,
Hay dài đường, gió táp mưa sa…
Một lần lên xe hoa ngày cưới,
Rồi thôi, phong kín mãi trong nhà !
Mùa xuân hết đông buồn trở lại,
Anh miệt mài những cuộc vui xa.
Nắng gió trở trời tim tê tái,
Vò vỏ mình em nỗi xót xa….
Liễu yếu thân cò em lặn lội,
Dãi dầu mưa nắng áo sờn vai.
Đổi lấy nhọc nhằn em bán vội,
“Tình xưa áo cũ” đã tàn phai !
Em vẫn muốn “xếp tàn y lại”,
Giữ tà áo cưới “để dành hơi”.
Nhưng anh quên “lời cam kết ấy”,
Nhắc làm chi “kỷ niệm xa vời” !
Chuyện áo cưới một đời con gái,
Duyên cuộc đời bến đục bến trong.
Dẫu sắc tàn hương phai giữ mãi,
Nghĩa “tào khang” son sắt một lòng !
Sơn Ca Linh (11/10/2020)