Views: 5
(Mẹ Về Trời – 15/8/2025)
Trong các ngày lễ “tiễn đưa kẻ qua đời” người ta hát những bài ca cầu hồn buồn bã tiếc thương (De Profundis). Tuy nhiên, trong ngày Giáo Hội tưởng niệm việc “tiễn đưa mẹ Maria qua đời” Giáo Hội lại hát bài “Magnificat” trong hân hoan chúc mừng, như cách nói của nhà thần học Sertillanges: “hoan ca bài Magnificat thay vì Ai khúc De Profundis”. Vâng, hôm nay, ngày 15/8, Dân Công giáo chúng ta hân hoan mừng kính và tôn vinh một phụ nữ đã “đi qua kiếp sống trần gian”, đã “từ giã cuộc đời dương thế”, nhưng lại không có ngôi mộ để giữ lại thân xác, cho dù chút tro tàn sau gần 2000 năm, nhưng lại là một “thân xác sáng láng của một con người đầy đủ xác hồn” đang hiện hữu trong Vương quốc Nước Trời.
Dĩ nhiên, đây là “câu chuyện của niềm tin”, một niềm tin đã đi theo năm tháng trong suốt cuộc hành trình gần 2000 năm của Dân Chúa. Thật vậy, ngay từ những thế kỷ đầu, niềm tin “Mẹ Về trời” đã được ghi dấu nơi giáo huấn của các Giáo Phụ, như phát biểu của Thánh Giáo Phụ Đamascênô: “Cần thiết rằng Con Thiên Chúa, khi sinh ra đã gìn giữ vẹn tuyền đức Trinh của Mẹ, thì phải gìn giữ Mẹ khi chết khỏi hư hoại. Đấng đã cưu mang Đấng Tạo Hoá cần được ở trong cung điện của Thiên Chúa. Mẹ Thiên Chúa cần phải có tất cả mọi điều thuộc về Con của Mẹ và cần được mọi thụ tạo tôn vinh”.
Và rồi, trải qua dọc dài năm tháng suy tư, sùng mộ, đào sâu và củng cố, cuối cùng, chân lý “Mẹ Về Trời cả hồn và xác” đã được Giáo Hội định tín” cách đây 75 năm bởi Đức Giáo Hoàng Pio XII vào ngày 1.11.1950 qua Tông hiến “Munificentissimus Deus” với những lời lẽ như sau: “Thánh Mẫu Thiên Chúa là Đấng Vô Nhiễm Nguyên Tội, Đức Maria Trọn Đời Đồng Trinh, sau khi sống trọn cuộc đời trần thế, đã được triệu hồi cả hồn và xác vào trong vinh quang thiên quốc”.
Chúng ta đừng quên, tín điều “Mẹ Về Trời cả hồn và xác” được Giáo Hội tuyên tín sau 5 năm kết thúc đại chiến thứ 2 (1939-1945), và đã thổi vào thế giới một làn gió của sự sống và niềm hy vọng; của sự chiến thắng phục sinh và niềm vui ơn cứu độ trên cái chết và nỗi buồn thất vọng của những giá trị phi nhân và vô thần. Mẹ Về Trời cũng chính là một “luận điểm sống động” của một nền giáo lý, thần học Công Giáo luôn quý trọng thân xác và sự sống con người, một hữu thể mang ảnh hình Thiên Chúa và được Con Thiên Chúa cứu độ bằng cái chết và sự phục sinh của Ngài, nên không ai và không quyền lực nào được phép xúc phạm, coi thường…
Qua mầu nhiệm nầy, một lần nữa Hội Thánh tuyên xưng chính niềm tin mà Thánh Phaolô đã dạy cho dân thành Corintô từ những ngày khai sinh Giáo Hội mà chúng ta vừa nghe qua Bài đọc 2: “Cũng như mọi người đều phải chết nơi Ađam thế nào, thì mọi người cũng sẽ được tác sinh trong Đức Kitô như vậy. Nhưng ai nấy đều theo thứ tự của mình, hoa quả đầu mùa là Đức Kitô, đoạn đến những kẻ thuộc về Đức Kitô, những kẻ đã tin Người xuống thế.” (Bđ 2).
Quả thật, Đức Maria phải là người tiên phong trong nhân loại đã thuộc về Đức Kitô trọn vẹn nhất và đã đi trước trong cuộc hành trình vượt qua cái chết để bước vào cuộc sống vĩnh hằng. Và như thế, lễ Mẹ về Trời chính là một tín hiệu vui mừng, là dấu chỉ của niềm hy vọng bao la cho đoàn Dân Chúa, đoàn dân mà Mẹ chính là một “thành viên ưu tuyển” đi trước để dẫn đường như kinh Tiền Tụng Giáo Hội đọc lên hôm nay: “Hôm nay, Đức Trinh Nữ, Mẹ Thiên Chúa, được đưa về trời. Người là khởi đầu, là hình ảnh của Hội Thánh viên mãn, là niềm an ủi và hy vọng tràn trề cho dân thánh trong cuộc lữ hành trần thế.”. Chân lý này, phải chăng, đã hiện hữu, đã được tuyên xưng ngay từ thuở ban đầu của Hội thánh, như được ghi rõ trong Kinh Tin Kính: “Tôi tin xác loài người ngày sau sống lại. Tôi tin hằng sống vậy”.
Tuy nhiên, chúng ta cũng cần lưu ý: Xác tín vể chân lý phục sinh, về niềm hy vọng vĩnh cửu không có nghĩa yên tâm trốn chạy khỏi mọi thực tại đảo điên, mọi đau thương khổ luỵ và những đe doạ kinh hoàng của sự chết đang vây bủa từng ngày. Bài sách Khải huyền hôm nay đã vẽ lên cái hiện thực đó của Giáo Hội ngay từ những ngày đầu tiên khi hiện diện giữa trần gian bằng những hình ảnh cụ thể: “Một điềm lạ… một người nữ mặc áo… đang mang thai, kêu la chuyển bụng… một con rồng đỏ….”. Vâng, cuộc lữ hành trần thế của Hội Thánh cũng như của mỗi người chúng ta dưới thế gian nầy đều phải đi qua con đường của đau thương, tăm tối, sự chết, bách hại… mà “sự đe dọa của con rồng đỏ” trong sách Khải Huyền là một minh họa: “một con rồng đỏ khổng lồ, có bảy đầu, mười sừng, và trên bảy đầu, đội bảy triều thiên. Đuôi nó kéo đi một phần ba tinh tú trên trời mà ném xuống đất. Con rồng đứng trước mặt người nữ sắp sinh con, để khi Bà sinh con ra, thì nuốt lấy đứa trẻ”.
Chính vì thế, mừng lễ Mẹ Về Trời hôm nay, phụng vụ còn muốn nói với chúng ta rằng: ngày nay trên quê trời, chắc chắn Mẹ cũng đang dõi mắt theo từng bước chân của mỗi cuộc đời con cái dưới chốn trần ai. Bài Tin Mừng hôm nay tường thuật cuộc thăm viếng của Đức Maria nơi nhà Bà Isave để từ nơi mái nhà nầy đã vang lên lời tạ ơn và chúc tụng hồng ân cứu rỗi Thiên Chúa đã dành cho nhân loại mà người đầu tiên được hưởng nhờ là chính Đức Maria: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hởn hở vui mừng, vì Thiên chúa Đấng Cứu độ tôi… Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, thật Danh Người chí thánh chí tôn…”.
Hồng ân đó hôm nay và mãi mãi sẽ được ban tặng cho tất cả những ai biết đón nhận Đức Kitô vào cuộc đời với thái độ tin tưởng phó thác và xin vâng như Đức Trinh Nữ Maria, hay như cách cắt nghĩa của chính Chúa Giêsu, hồng ân đó sẽ dành cho những ai “biết lắng nghe và thực hành Lời Chúa” (Lc 11,28).
Chính vì thế, lễ Mẹ Về Trời lại mở ra cho chúng ta chiều kích của một “Cuộc Thăm viếng Mới”. Mẹ lại đến chia sẻ niềm vui ơn cứu độ và hy vọng phục sinh cho “con cháu Evà” đang dập vùi trong “chốn khách đày, nơi khóc lóc” (Kinh Lạy nữ Vương), và cũng lại một lần nữa gọi mời con cái Mẹ tiếp tục lên đường với Mẹ để mở ra những cuộc “thăm viếng khác”, ĐỂ TRỞ THÀNH NHỮNG “BƯỚC CHÂN MANG SỨ ĐIỆP MAGNIFICAT” đến muôn vạn mái nhà, đến trăm nghìn địa chỉ, nhất là những địa chỉ tối tăm, đói khổ, tật bệnh, lầm lạc… đang cần bừng sáng lên những lời tin yêu Magnificat: “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa. Thần trí tôi hớn hở reo mừng trong Chúa Đấng cứu chuộc tôi…”.
Phải chăng đây chính sứ mạng cốt yếu của những người “em Đức Kitô, con của Mẹ Maria”. Vâng, chúng cam kết cùng với Đức Mẹ, dấn thân ra đi trên mọi nẻo đường; nhất là đến với những căn hộ khô khan nguội lạnh, những gia đình đói khổ đơn nghèo bệnh tật, những tâm hồn lạc lõng bơ vơ xa lìa đức tin, thất vọng trước cuộc sống… để mang đến niềm vui “Magnificat”, niềm vui của ơn cứu độ, của sự hoán cải, của yêu thương và an bình…; đến để khơi lên “ánh lửa của niềm hy vọng năm Thánh”, niềm hy vọng gặp gỡ Đức Kitô để tìm lại hạnh phúc và niềm hy vọng của những người đang lữ hành nơi “thung lũng trần gian đầy nước mắt” này.
Chắc chắn, mẹ Maria trên trời, sẽ đồng hành với tất cả chúng ta trong sứ mạng đặc biệt này, như lời khẳng định của Đức cố Giáo hoàng Phanxicô trong Tông sắc Năm Thánh “Spes non confundit”: “Tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người, nhất là những người đau khổ và phiền muộn, sẽ cảm nghiệm được sự gần gũi của Mẹ Maria, người mẹ trìu mến nhất trong các người mẹ. Mẹ không bao giờ bỏ rơi con cái mình, Mẹ là “dấu chỉ của niềm hy vọng chắc chắn và niềm an ủi” cho Dân thánh của Thiên Chúa”.
Trương Đình Hiền