Views: 4
(Chút cảm nhận về sự ra đi của cha cố Phêrô Nguyễn Quang Báu)
Ta đã đứng đây từ hơn trăm năm trước
Đã chứng kiến cuộc đời qua trăm cuộc bể dâu.
Rồi… có một ông già không biết đến từ đâu,
Lặng lẽ chọn nơi đây để qua ngày đoạn tháng!
Trước cửa nhà ông ta vươn cành mỗi sáng,
Và thấy ông cầu nguyện, dâng lễ cách trung thành.
Thấy ông tưới nước, chăm hoa, thui thủi một mình
Thấy ông thanh thản, chỉn chu, tinh tươm, ngăn nắp…
Vào những đêm đông, lá sao ta rộn ràng trong cơn gió bấc,
Thấy ông thắp đèn đóng lại những cánh cửa chưa cài then.
Thấy trên tay ông luôn có cổ tràng hạt thân quen,
Có lẽ ông đã mang theo của mẹ kể từ thời thơ bé!
Nghe đâu, non nửa cuộc đời ông dành cho Làng Sông này đó nhé!
Nhỏ làm chú, lớn làm thầy, làm linh mục, làm giáo sư…
Vâng, nhiệm vụ cuối cùng ở nơi đây: ông làm kẻ thủ từ.
Người giữ ngọn lửa thiêng, sự sống cho tổ đình Làng Sông yêu dấu!
Ông ngắm ta, ta ngắm ông quan bốn mùa thu đông xuân hạ,
Thân ta sần sùi, da ông cũng bắt đầu nhăn nheo.
Ta lần lượt để gãy, để rơi những cành khô khẳng khiu,
Và ông cũng bắt đầu mắt mờ, chân tê, gối mỏi…
Rồi một chiều thu khi những lá sao vàng rụng rơi về cội,
Ta bỗng nghe hồi chuông đổ những tiếng lạ thường!
Không lẽ hôm nay ông nhận lệnh “khăn gói lên đường”!
Ông ra đi bỏ Làng Sông, và ta, cội sao già cô đơn ở lại!
Căn phòng ông bây giờ ta vươn cành nhìn qua, sao tê tái,
Đúng là thân phận người, có gì đâu, “sinh ký tử quy”!
“Như loài hoa cỏ, một cơn gió thoảng đủ làm nó biến đi,
Nơi nó mọc cũng không còn mang vết tích”!
Thôi yên nghỉ nhé, hỡi ông già thủ từ hôm nay đã về đích,
Gần bách niên đời người, gần thất thập làm kẻ chăn chiên.
Thân ông có hóa thành cát bụi hãy hòa mạch nước thiêng,
Để những cây sao Làng Sông luôn xanh tươi vươn mình đứng thẳng!
Sơn Ca Linh (10/9/2025)