Ngài vẫn đi ngang qua những “con đường xưa ấy”, Vẫn “ánh mắt có đuôi” vang tiếng gọi mời: “Hãy đến mà xem”, Xem gì, chẳng nhà, chẳng chỗ, chẳng nơi… cả “viên đá gối đầu” cũng không, vâng, chỉ Ngài thôi, Đường, Sự Thật, Sự Sống !
Xin nắm lấy tay con, Những bàn tay thương tích, tật nguyền, lỗi lầm, đau khổ Những bàn tay lo sợ giữa biển đời bão tố, đêm đen… Để con khỏi chìm sâu và để nâng con lên, Để được cùng Ngài, Trên muôn nẻo Emmau, mỉm cười chung đôi sánh bước !