Nhớ về anh, thế hệ của một thời kiên vững, Thời gieo hạt mầm, vở đất của cha ông. Thời của thuyền nan, chân đất, gánh gồng, Mang hạt Phúc Âm qua muôn vàn nguy khó.
Đường ta đi vẫn con đường trần lầy lội, Vẫn cuộc đăng trình, Giăng mắc giữa muôn vàn tội lỗi với thứ tha. Giữa vong ân bội nghĩa với thương xót bao la… Vâng, đời là cả Mùa Chay, Xuyên suốt cả giữa “hai đầu con rắn” !
Giữa một thế giới ngập bon chen, ồn ào, vội vã, Chúng con cần Ngài, người “Thợ cả vô danh”. Để thấy đức tin vẫn còn ngời sáng yên lành, Trong bàn tay chai sạn của cha, Nơi khóe mắt nhạt nhòa của mẹ.