Cảm nhận đức tin, Thơ - Nhạc

CÓ MỘT BUỔI BÌNH MINH NHƯ THẾ

Chút cảm nhận nhân kỷ niệm 31 năm chịu chức linh mục của 3 anh em: Matthêô Nguyễn Văn Khôi, Giuse Trương Đình Hiền và Grêgôriô Văn Ngọc Anh (10.5.1989-10.5.2020)

Năm 1989 !
Lịch sử thế giới đan xen những chuyện “bi”, “hùng”.
“Bi”: như cuộc thảm sát ở quảng trường Thiên An Môn (4.6.1989)
“Hùng”: như cuộc xuống đường
“chúng tôi là nhân dân” ở Leipzig (9.10.1989),
Khúc dạo đầu của khúc trường ca “tường Bá Linh đổ sập”.

Và một buổi bình minh,
Của tháng 5 của “cái năm huyền thoại” ấy,
Mẹ Qui Nhơn sau những đêm dài,
Bỗng vọng về khúc nhạc “Từ ngàn xưa Cha đã yêu con”.

Thế mà hôm nay,
Con đường qua giờ đếm được “31 năm tròn”,
1989-2020,
cuộc lữ hành của nhiệm mầu, yêu thương và thập giá.

Chỉ bước ngước mắt lên mà dâng câu cảm tạ,
Chỉ biết nhìn quanh mà thầm lặng tri ân.
Chỉ biết nhìn mình để nhận ra bao yếu đuối lỡ lầm,
Và nhìn về phía trước
để cố gắng chắt chiu từng ngày chút tình yêu đáp trả.

Một buổi bình minh,
Một con đường, một hồng ân nhiệm mầu cao cả,
Ôi linh mục,
một cuộc đời mắc nợ, bao giờ mới trả xong !

Sơn Ca Linh (10.5.2020)