Cảm nhận đức tin, Thơ - Nhạc

CON ĐƯỜNG NGÔN SỨ MÃI CHÔNG CHÊNH

(Lc 4,14-22; Mc 5,1-20)

Người đã ra đi từ thuở ấy,

Bỏ ngai trời đến với dương gian.

Đường nào xa bằng trời với đất ?

Vâng ý Cha trăm lối vẹn toàn !

 

Lời của Cha nay thành huyết nhục,

Lời quyền uy, Cứu độ, yêu thương…

Lời khiến quỷ ma giờ khuất phục,

Tin mừng gieo trên vạn nẻo đường…!

 

Dầu Thánh Linh tuôn tràn độ ấy,

Để Người qua muôn nẻo trần ai.

Câm, điếc reo ca, què đứng dậy,

Cùi phong giã biệt những đêm dài…!

 

Đã trót chọn con đường ngôn sứ,

Đâu sá gì cát bụi trần gian.

Dẫu chông gai, muộn phiền trăm thứ,

Miễn niềm vui hy vọng dâng tràn.

 

Tận cuối đường kia đồi thập giá,

Chén đắng nầy xin nhận kề môi.

Phận ngôn sứ nào đâu có lạ,

Lời chứng tình yêu cả một đời …!

 

Trần gian vẫn trần gian tội lỗi,

Quỷ ma đầy, bóng tối lênh đênh.

Ai đã chọn theo Ngài vẫy gọi,

Con đường ngôn sứ mãi chông chênh !

 

Sơn Ca Linh

(Chúa Nhật 28/01/2018)