Views: 83
Lời giới thiệu
Chúng tôi được gặp cả gia đình anh chị Sính-Hằng trong lễ trao giải Giải Sáng Tác Cho Tuổi Thơ, ngày 21-22/9/2019 tại Chủng viện Qui Nhơn. Chị Lê Thị Lệ Hằng đạt giải nhì văn xuôi với truyện “Mình không có Chúa”. Một năm sau, nhờ sự giúp đỡ của cha Giuse Nguyễn Quốc Việt, DCCT, ngày 28-9-2020, anh Gioan Lê Sính, chị Maria Lê Thị Lệ Hằng và cháu Maria Mađalêna Gia An được lãnh các bí tích gia nhập Kitô giáo tại nhà thờ Châu Ổ Quảng Ngãi.
Qua những trao đổi làm việc chung cho Tuyển tập họa báo Bông Hồng Nhỏ của Ban Văn hóa Giáo phận Qui Nhơn, chúng tôi đã nhờ chị Hằng giúp phiên dịch những lá thư gửi Chúa của ấu nhi đáng kính Antonietta Meo (một cô bé người Ý, qua đời vì ung thư xương lúc mới sáu tuổi rưỡi, được Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI nâng lên bậc đáng kính năm 2007). Chiều 15/5/2021 tôi nhận được bản dịch hoàn chỉnh tuyển tập các lá thư và đang giúp chị xem lại lần cuối để tiến hành in. Mỗi ngày chị Hằng đọc cho cháu Gia An nghe một lá thư. Chị mong sớm có sách in để đưa cho cháu xem vì cháu đã đọc được sách báo rồi, và mỗi lần thấy chữ “Chúa Giêsu” là cười… (thư chiều nay, 18/5/2021).
Sáng nay, thức dậy, tôi xem giờ trên điện thoại thì đọc thấy email của anh Sính, kèm theo là lời chứng dưới đây về ơn Chúa mới ban cho cháu Gia An. Kính mời quý độc giả cùng xem và chung lời cảm tạ Chúa.
Bé Gia An 7 tuổi mà chưa biết nói, nhưng nay đã biết đọc chữ và trở nên ngoan hiền. Tôi đang gợi ý để anh chị Sính-Hằng gửi gắm bé cho ấu nhi đáng kính Antonietta Meo. Mời quý bạn đọc cùng hiệp thông cầu nguyện để nhờ lời chuyển cầu của ấu nhi đáng kính, bé Gia An sẽ sớm biết nói.
Lm. Trăng Thập Tự
LÀM CHỨNG VỀ ƠN CHÚA
Thương mến gửi lời chào tất cả anh chị em!
Hôm nay (17/05/2021) con viết bài này để làm chứng về việc Chúa đã đáp lời cầu nguyện của con và ban ơn lành trên gia đình chúng con. Chuyện gia đình chúng con được ơn trở lại Đạo là một câu chuyện rất dài con xin chia sẻ trong một dịp khác.
Con gái con sinh tháng 8/2014, vì một sự cố lúc sinh mà cháu bị suy hô hấp cấp độ III và nhiễm trùng sơ sinh, tình trạng của con gái con lúc đó rất khó để những người có chuyên môn tin rằng cháu có thể sống sót được đến hôm nay. Nhưng cháu đã sống, khoẻ mạnh và thông minh. Cháu nghe tốt nhưng chưa nói được tiếng nào. Cháu đã đọc được chữ nhưng chưa tự đi vệ sinh được.
Vâng, cháu đã sống khoẻ mạnh, thông minh và học được chữ nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề khó khăn khác để cháu lớn lên bình thường. Cháu không có được một nhịp sinh học như người thường, cháu chơi liên tục đến khi quỵ xuống thì ngủ, không có giờ giấc dù ba mẹ có dỗ dành hay đánh mắng thì cháu vẫn thức. Trong 7 năm qua chúng con đã dùng đủ mọi cách nhưng không thay đổi được gì.
Tháng 4/2021 vừa qua tình trạng còn tồi tệ hơn, cháu thường thức chơi hoặc phá đến sáng, có hôm cháu ngủ sớm thì 1 hoặc 2 giờ sáng lại dậy phá cho đến chiều hôm sau mới ngủ lại. Trong những đêm đó, nhiều đêm cháu cười một mình thật kinh khiếp. Hôm 20/4 (thứ Ba) khác với mọi hôm, con không đi ngủ mà con tắm rửa sạch sẽ tỉnh táo rồi con đi lễ sáng 4h30. Đi lễ về lòng con nhẹ nhõm, trong người thấy thoải mái khoan thai. Thế là từ đó sáng sớm nào con cũng tắm gội sạch sẽ rồi đi lễ sáng. Mỗi sáng con đến nhà thờ, con cầu nguyện riêng ở Đài thánh Giuse và trong Nhà thờ (con bắt chước người ta). Con xưng tội với Chúa rồi cầu nguyện xin Chúa biến đổi bé Mây để bé có thể ăn ngủ như người bình thường, cho bé tiếng nói và nhận thức, xin Chúa trợ sức và soi sáng cho con để con làm việc lo cho cuộc sống gia đình. Cầu nguyện riêng xong thì tham dự Thánh lễ cùng cộng đoàn.
Mỗi ngày như vậy con thấy rất hào hứng và vui vẻ, trên đường đi lễ về nhiều lúc con hát Kinh Lạy Cha, lúc hát thì thầm, lúc hát to người đi bên cạnh nghe và nhìn, con mới ý thức là mình đã quá say sưa.
Hôm 27/4 con đi lễ về và nhắn tin tâm sự với cha Giuse Nguyễn Quốc Việt và được cha mời đi Quảng Ngãi để dự lễ khánh thành Nhà thờ Thánh Anphongsô. Kể từ ngày đi Quảng Ngãi ra đến nay (17/5) hôm nào 8 giờ tối con cũng tắt ti vi và bảo cháu đi ngủ. Cháu ngoan ngoãn không phá khóc gì, lên giường nằm. Có hôm ngủ ngay, có hôm cũng trằn trọc đến 10 hoặc 11 giờ rồi ngủ đến sáng hôm sau. Lâu lâu cháu cũng thức dậy giữa chừng nhưng đi ngủ lại liền. Đặc biệt tối qua, cháu còn thức dậy gọi con đi ngủ (con đang đọc sách) và vỗ vỗ dỗ cho con ngủ.
Con mừng quá! Lần đầu tiên sau 7 năm sinh cháu ra chúng con mới được một quãng thời gian dài ngủ ngon và giờ giấc như người bình thường.
Con không dám chắc chắn rằng từ đây cháu sẽ duy trì luôn nhịp sinh học như bây giờ nhưng con cảm thấy sự thôi thúc trong lòng cần nói ra việc Chúa đã đáp lời cầu nguyện của con và ban ơn xuống trên gia đình chúng con để làm chứng và cũng để gửi lời cảm ơn đến tất cả anh chị em bấy lâu nay đã thêm lời cầu nguyện cho gia đình chúng con. Amen.
Đà Nẵng, 17/05/2021
Gioan Lê Sính
_______
(*)Sau khi con công bố bài viết này trên trang facebook cá nhân thì con nhận được một vài câu hỏi sau:
1/ Sau này cháu bé không còn ngoan ngoãn nữa thì có nghĩ là Chúa không còn thương hay không?
– Thưa, sau này thế nào chỉ có Chúa biết nhưng dù sao đi nữa thì sự việc hôm nay là chứng chỉ về ơn Chúa, là sự tỏ mình của Chúa để củng cố đức tin cho chúng con. Bởi qua các sách Tin mừng con được biết Chúa đến không phải để làm phép lạ, không phải để làm bác sĩ chữa bệnh mà Chúa đến để cứu độ loài người chúng ta.
2/ Tại sao lại “không dám chắc”?
– Thưa, con nói “Con không dám chắc chắn từ đây cháu sẽ duy trì luôn nhịp sinh học như bây giờ” là bởi vì con nghĩ, con người chúng ta chỉ có thể chắc chắn về quá khứ và hiện tại thôi, còn tương lai là ở trong tay Chúa. Việc mà chúng ta có thể làm là hy vọng, tin tưởng và phó thác vào tay Chúa.
(**) Con và vợ là người được cha mẹ cho học hành đầy đủ, bằng cấp cao nhất con có được là “Kỹ sư công nghệ hoá học thực phẩm”, vợ con là “Cử nhân sư phạm ngoại ngữ chuyên ngành tiếng Anh”. Bên cạnh đó, từ sau ngày tốt nghiệp ra trường chúng con vẫn liên tục học tập cho đến nay. Con nói ra như vậy để tất cả anh chị em trong hay ngoài đạo Công giáo biết rằng chúng con đủ lý trí, tự do lúc lựa chọn trở lại Đạo và đến với tình yêu của Chúa. Chúng con đủ tỉnh táo để cảm nghiệm được ơn Chúa dành cho mình, hoàn toàn không phải mù mờ mê tín.
Thêm vào đó, điều con chia sẻ trên đây là do sự thôi thúc trong lòng con. Ơn này không phải là ơn duy nhất mà con cảm nghiệm được, chỉ là nó rõ ràng nhất và dễ viết ra nhất mà thôi.
Điều cuối cùng con nghiệm được từ cuộc sống của mình mà con muốn chia sẻ là mọi việc trong khả năng của mình, trong tầm tay của mình nhưng không phải lúc nào mình cũng nhận biết và làm được. Tất cả mọi việc đều có thời điểm của nó, thời điểm đó chính là lúc Chúa cho và Chúa soi lòng mở trí cho chúng ta. Bởi vậy sống hãy hy vọng tin tưởng vào tay Chúa và cầu nguyện với Chúa luôn luôn.
Tác giả bài viết: ioan Lê Sính