Cảm nhận đức tin, Cảm nhận lẽ nhân sinh, Gương chứng tá, Thơ - Nhạc

SAO CON NỞ VỘI… BỎ NHÀ!

(Dành tặng các người cha, người mẹ dâng con sống đời tu trì)

Làng Sông mùa này,

Điểm hẹn lại về “chuyện tình tháng Bảy”!

Nhưng chẳng phải cuộc “hẹn chờ ở bến sông Ngân”,

Của cuộc tình nồng Chức Nữ Ngưu Lang…

Của oan nghiệt những mối tình Rômêô-Juliette…

Bởi chuyện tình này,

Thiết tha nồng thắm nhưng không hề vụng dại,

Có ngu ngơ nhưng chân thật vững vàng.

Đầy tự do nên không hề có chuyện trái ngang,

Con tim trong trắng nên đâu phải lỡ làng bi lụy!

Chuyện tình đời tu,

Chuyện của một hồng ân nhiệm mầu cao quý,

Của tiếng gọi mời, của lời đáp trả… rất riêng.

Của cuộc đi tìm viên ngọc quý thiêng liêng,

Của vứt bỏ, giã từ… bao của cải trần gian không nuối tiếc…

Vì thế xưa nay,

Mấy ai thích, mấy ai theo nẻo đời đặc biệt,

Ai cũng bo bo giữ “bình dầu quý cam tùng”.

Không mấy ai chọn con “đường thập giá” lao lung,

Nhưng lắm kẻ “cúi mặt quay lưng” đi về ôm của cải.

Nên quý lắm thay,

Những xơ, những thầy, những ni cô dịu dàng khả ái,

Những con người đem tình yêu làm của lễ hiến dâng!

Những vị tuần canh giữ niềm tin thánh đức thiên ân,

Cho thế giới dậy men và ướp mặn hương nồng thiện hảo.

Thế giới bây giờ,

Xác thịt bầy hầy trái ngang tăm tối…

Cần làm sao “những cô trinh nữ khôn ngoan”,

Tỉnh thức đợi chờ tay cầm đèn sáng rỡ ràng,

Để đón gặp Tân Lang đến biến trần gian thành tiệc cưới!

Biết vậy, dù sao,

Cuộc ra đi nào, giã từ nào… mà không buồn rười rượi!

Kể từ đây, con đường cũ, mái ấm… vắng bóng em…

Nơi quê xa, lững thững bóng ai rệu rã bước qua thềm!

Mà mếu máo bâng quơ “sao con nỡ vội… bỏ nhà đi mãi thế”!

Sơn Ca Linh (17.7.2024)