“Ta đã ghi khắc ngươi trong lòng bàn tay Ta” (Is 49,16)
Em đến từ đâu… không cần biết,
Cũng chẳng cần xem… em là ai…
Và em sẽ thế nào… cho đến mãi tương lai…
Ta chỉ biết một điều…
Tên em đã được khắc ghi nơi lòng bàn tay Chúa !
Cho dẫu em bôn ba, tảo tần, đen đúa…
Dẫu đường đời em vất vả truân chuyên…
Mặc ai xem thường, dè bỉu, lãng quên…
Yên tâm nhé em,
Có một Đấng vẫn quý em như kho tàng, bảo vật !
Nên em hãy vững tin,
Người yêu của em sẽ không bao giờ lạc mất,
Mối duyên đầu “ngày ấy” mãi thắm tình son.
Bởi nếu có một ngày
Không “còn trời”, không “còn nước”, không “còn non”,
Thì Ngài vẫn mãi,
Chỉ một lần yêu em đến dài lâu vĩnh cửu !
Nên em hãy vội trở về… nếu có dại khờ lạc lối,
Và con tim hãy vui trở lại… chỉ một thoáng buồn thôi !
Nhất là đừng bao giờ tủi phận dày vò trái tim côi,
Quên mất “câu chuyện tình”:
“Vì đó chính là em” mà Ngài đã sẵn sàng hy sinh tất cả !
Vâng, cho dẫu đời em tồi tàn rơm rạ,
Luôn hãy nhớ rằng: “Giữa lòng bàn tay Ngài đã khắc tên em”.
Em là vì sao Ngài đã đếm giữa bao la bát ngát trời đêm.
“Vì đó chính là em”, thế thôi, để em thuộc về Ngài miên viễn !
Sơn Ca Linh (Mến tặng các chị Nữ Tỳ tuyên khấn ngày 13.7.2023)