Vâng, trong ngày vui tạ ơn hôm nay, chúng ta hãy cùng với Đức Cha mới Giuse đưa thuyền ra chỗ nước sâu để như câu châm ngôn Giám Mục của Ngài: “Vâng lời Thầy con thả lưới” (In Verbo Tui, Laxabo rete) (Lc 5,5). Câu châm ngôn lấy từ Tin Mừng Luca nầy, thực ra đã quá cũ, gần 2000 năm rồi còn gì; và cũng được nhiều Giám mục chọn lựa, như Đức cố Giám mục Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi, vị Giám mục Chính Tòa tiên khởi của Giáo phận Qui Nhơn chúng ta.
Tháng: Tháng Sáu 2023
MỘT THOÁNG HAI THÁNH PHÊRÔ – PHAOLÔ
Tháng Sáu Thánh Tâm,
Những giọt máu hồng chảy từ Trái Tim vẫn còn thơm lựng !
Gương sáng Tông Đồ,
Hội Thánh nhớ hoài hai vị tiền nhân vĩ đại Phêrô- Phaolô.
Đẹp thay những bước chân, dấn thân cho nghĩa vụ Tông Đồ,
Quý lắm bao cuộc đời, hy sinh vì vinh quang Nước Chúa.
ĐỪNG SỢ !… VỚI ĐIỀU KIỆN…
Và sau cùng, Chúa bảo con “đừng sợ”… những con sâu !
Ôi ! Khoan đã Chúa ơi !
Với điều kiện… khi Chúa biến những con sâu thành cánh bướm !
THUỘC VỀ ĐỨC KITÔ THÌ CAN CHI PHẢI SỢ !
Trên cuộc lữ hành về vĩnh cửu, nếu ai cả gan cho mình không biết sợ hãi chi thì chắc đó chỉ là người bất bình thường. Chính Con Một Thiên Chúa còn phải lâm cơn sợ hãi khi đối diện với khổ hình thập giá đến độ “đổ mồ hôi máu” trong vườn Cây Dầu (Lc 22,44). Thánh Phêrô thời bạo chúa Nerô bách hại, theo truyền thuyết, đã từng sợ hãi, bỏ đoàn chiên lại Rôma để đi trốn ra ngoại thành (Truyền thuyết Quo Vadis). Nhiều vị Thánh Tử Đạo, trước khi hoàn tất lời chứng đức tin với máu đào hy lễ, đã trầy trật chối đạo khi phải chịu hình khổ đớn đau (Thánh Phan Viết Huy, thánh Bùi Đức Thể…).
LÀM CHỨNG THEO PHONG CÁCH GIOAN TẨY GIẢ
Trong kinh Tiền Tụng lễ sinh nhật Thánh Gioan hôm nay Giáo Hội đã ca tụng sự vĩ đại của Gioan Tẩy Giả, nhưng không chỉ dừng lại ở việc “chỉ cho dân chúng nhận ra Đức Kitô là Chiên Thiên Chúa đến cứu độ trần gian…, làm phép rửa cho Đấng thiết lập bí tích Thánh tẩy…”, mà nhất là mở sang chiều kích chứng nhân tử đạo: “Sau cùng người đã chịu chết để làm chứng cho Đức Kitô”.
BỐ CÓ CON, CON CÓ BỐ
Thương kẻ cút côi chưa được một lần kêu tên bố,
Xót phận thân già chẳng có khi nào gọi tiếng con !
Nếu thiếu cội già rừng cây sẽ thiếu những chồi non,
Mái ấm vắng cha mùa xuân không mặt trời thiếu nắng !
TÔNG ĐỒ: SỰ GẶP GỠ CỦA TÌNH YÊU
Ước gì không ai trong chúng ta phụ lòng Chúa… để có một kết cục như Giuđa ! Nhưng phải là một Phêrô, cho dù có “ba lần chối Chúa” thì vẫn cứ mạnh mẽ đứng lên để khiêm hạ thân thưa: “Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy”; hay như một Phaolô luôn tự nhận mình là một Tông đồ hèn mọn: Thật vậy, tôi là người hèn mọn nhất trong số các Tông Đồ, tôi không đáng được gọi là Tông Đồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên Chúa. Nhưng tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa, và ơn Người ban cho tôi đã không vô hiệu; trái lại, tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác, nhưng không phải tôi, mà là ơn Thiên Chúa cùng với tôi.” (1 Cr 15,9-10).
CÂU CHUYỆN “HẠT LÚA MÌ” SẼ CÒN MỚI MÃI
Ước mong sao, hạt lúa mì Lambert de la Motte sẽ còn làm phát sinh nhiều bông hạt khác cho quê hương Việt Nam, Giáo Hội Việt Nam, đặc biệt cho giáo phận Qui Nhơn thân yêu của chúng ta. Vâng, câu chuyện “Hạt lúa mì” sẽ còn mới mãi cho hành trình đức tin và truyền giáo.
DÒNG SÔNG ĐÓ CÓ CHA
Nhưng có lẽ, chỉ khi đến tận nơi đây, đến bên dòng sông này, chúng ta mới thật sự cảm nhận được vùng đất này, không gian này, những tên gọi này… rất gần, rất quen, rất ý nghĩa và mang rất nhiều ký ức. Thật vậy, chính tại thành phố cổ Ayutthaya này, với dòng sông Chao Phraya êm đềm lặng lẽ, với ngôi thánh đường cổ kính trang nghiêm, là nơi có cha chúng ta, Đức cha Lambert, đang nghìn thu yên nghỉ. Vì thế, hình như tất cả nơi đây đều “đã hóa tâm hồn” để chúng ta đều trở nên những người “bà con ruột thịt” !
CÓ ĐỨC KITÔ CÙNG THỞ VỚI MÌNH
May mắn thay, ở giữa lòng thế giới hôm nay, giữa một trào lưu đang quay lưng lại với những thực tại thần linh, những giá trị tinh thần và đạo đức, những truyền thống linh đạo vĩ đại…, thì vẫn còn những con người, những “vị thánh ở sát bên nhà chúng ta”, như vị Thánh trẻCarlo Acutis. Vâng, vị thánh thiếu niên và giỏi tin học nầy luôn đặt Bí tích Thánh Thể ở trung tâm cuộc đời mình, và gọi đó là “đường cao tốc của tôi đến thiên đàng”. Cậu luôn cố gằng chầu Thánh Thể và tin rằng “bằng cách đứng trước Chúa Kitô Thánh Thể, chúng ta trở nên thánh thiện”.
KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN “NGỬA VÁI ÔNG TRỜI”
Tin vào Thiên Chúa Ba Ngôi đó chính là tin một Thiên Chúa “không nỡ bẻ gãy cây lau bị dập”, một Thiên Chúa quan phòng chăm sóc từng con chim sẻ trên cây, từng cây huệ ngoài đồng. Thiên Chúa Ba Ngôi, đó cũng là “Người Cha già nhớ thương đứa con trai hoang đàng, chiều chiều ra ngõ vắng đón đợi, là Vị Mục tử sẵn sàng bỏ chín mươi chín con chiên trong đàn để đi tìm một con chiên lạc. Thiên Chúa Ba Ngôi, cũng là “Cha chúng con ở trên trời sẵn sàng ban cho lương thực hằng ngày và tha nợ chúng con”…là “Đấng bảo Trợ sẽ dạy chúng ta mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi lời của Đức Kitô”…